Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Vai Ác Thụ Cầm Nhầm Kịch Bản Người Vợ Đáng Thương

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại lần nữa Lạc Dao bị vứt bỏ, lần này cậu bị vứt bỏ trước một khách sạn cực kỳ xa hoa.

Tuy rằng cậu cũng không nhớ được lần trước cậu bị vứt bỏ ở nơi nào.

Giường khách sạn cực kỳ êm ái, khi nằm xuống cảm giác như cả người chìm sâu bên trong, thoải mái tới mức suýt chút nữa cậu đã ngủ quên, trong nhất thời cậu quên mất đi cảm giác đau lòng khi kẻ bạc tình kia rời đi.

Không chỉ quên trả phí chia tay lại, lại còn thiếu tiền phòng khách sạn nữa.

Nghĩ tới đây Lạc Dao cảm thấy bản thân thật sự rất thảm, rõ ràng trước đó đã diễn tập vô số lần ở trong đầu, thậm chí còn nghĩ kỹ tư thế luôn rồi, kết quả nhìn thấy người thật thì tất cả hóa thành bọt biển, theo gió tan biến.

Sáng sớm hôm sau trời đổ mưa, gió cuốn hơi ẩm ập vào mặt, chưa tới bảy giờ cậu đã trả phòng vì cậu cần đi làm.

Tài xế là một người đàn ông trung niên 40 tuổi, là người hoạt ngôn, có thể nói chuyện với hành khách từ chuyện tin tức xã hội đến chuyện vặt vãnh trong nhà, cuối cùng hoàn mỹ nhận được năm sao.

Lúc này, ông nhìn thấy người trẻ tuổi với vẻ mặt uể oải ngồi phía sau, môi hé ra định nói chuyện lại phải khép lại.

Sau khi vội vàng trả tiền xe xong, cậu đi vào quán cà phê Sunny, buổi sáng quán cà phê thường không đông khách, sau giờ trưa thì công việc mới bận rộn lên.

Ông chủ quán cà phê là một người phụ nữ trung niên, tóc tết hai bên, nói chuyện rất dễ mến, cũng mở quán cà phê ở phía nam cho nên không thường xuyên tới đây.

“Anh tới rồi, tối hôm qua đại học Dạ Thành đặt 40 ly nước, chút nữa chúng ta phải bận rộn đấy.”

Hứa Nhân vừa vội vàng mặc đồng phục vào vừa đi tới phía sau quầy, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cậu, không khỏi che miệng cười.

“Được.”

Lạc Dao vừa nói vừa cầm quần áo dự phòng ở ngăn tủ, đi vào bên trong thay.

Bởi vì quán sắp tổ chức hoạt động có chủ đề về động vật, cho nên khách hàng chỉ cần mặc đồ có in hình động vật sẽ được giám 20%, ưu đãi hấp dẫn đã kéo rất nhiều bạn trẻ tới quán.

Vì phối hợp với chủ đề động vật, hôm nay Lạc Dao mặc một áo sơ mi màu đen, chiếc băng đô tai sói màu đen làm thủ công, nhưng tiếc là tay nghề làm không tốt lắm, cho nên đặc điểm không được rõ ràng.

Bởi vì cần thời gian để làm xong đơn lớn kia cho nên sau khi làm xong cũng không có đơn nào khác.

Không gian quán cà phê rất lớn, tông màu chủ đạo là màu trắng kết hợp với màu lam, trên trần nhà thiết kế những đám mây, vì muốn phối hợp với chủ đề động vật, bên trên thiết kế thêm vài cây cối và động vật bằng thú nhồi bông.

Bên ngoài mưa tí tách rơi xuống, trên cửa sổ nổi lên lớp sương mỏng.

Lạc Dao đứng trước cửa đối diện toà cao ốc lớn nghỉ chân.

Nếu không phải sáng nay vội vàng, hoang mang từ khách sạn đi ra, thiếu chút nữa cậu đã nghĩ rằng tối hôm qua chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi.

“Sao anh cứ nhìn sang công ty đó vậy, không phải là thích cô gái nào làm trong công ty đó chứ?”

Mỗi lần Hứa Nhân nhìn qua đều nhìn thấy đồng nghiệp của mình khi nghỉ ngơi đều đứng ở nơi đó nhìn sang bên kia, có mấy lần bị cô hỏi tới ấp úng không trả lời được.
« Chương TrướcChương Tiếp »