Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu vào ly, chất lỏng bên trong ly sáng lấp lánh và nổi bọt khí, quyến rũ như thuốc độc, tay thon dài, trắng nõn cầm ly trên bàn lên, lắc nhẹ, sau đó uống một hơi hết sạch.
Lạc Dao nhíu mày vì hương vị của nó không ngon lắm, nhưng vì tiết kiệm tiên, cậu cố gắng kìm nén, uống xuống.
Nam thanh nữ tú đang lắc lư người trên sàn nhảy theo điệu nhạc sôi động, tiếng reo hò càng lớn hơn khi điệu nhạc tới cao trào.
Lạc Dao nghiêng người tựa vào sô pha mềm mại, mắt nhìn chằm chằm dĩa trái cây trên bàn.
Mùa này dâu tây tươi ngon, mọng nước, chua ngọt ngon miệng nhìn cực kỳ hấp dẫn, nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng ăn.
Vốn định muốn tới quán bar mượn rượu giải sầu, kết quả sầu càng thêm sầu, cậu uống xong ly rượu cuối cùng, sau đó lý điện thoại trong túi ra nhìn, lại nhìn đọc lại bài đăng kia một lần nữa.
[Vấn đề muôn thuở! Nếu muốn xử lý tốt chuyện mẹ chồng nàng dâu, nhớ kỹ bí quyết có thể nắm bắt tâm lý mẹ chồng, không để cho chồng khó xử.]
Phông chữ đậm nghiêng màu đen, đặc biệt dễ nhìn trên màn hình điện thoại và cuộc phỏng vấn được đính kèm ở bên dưới.
Năm nay Tiểu Trương 24 tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy, có công việc ổn định, nhờ vào mai mối nên gặp được Tiểu Lý, sau đó nhanh chóng rơi vào bể tình, tiến tới kết hôn, chưa tới một năm đã sinh con, kết quả mẹ chồng là người không nói lý lẽ, ép Tiểu Trương nghỉ việc ở nhà làm nội trợ.
Bởi vì gả xa nhà, cho nên Tiểu Trương luôn nhường nhịn, chỉ tiếc là Tiểu Lý không còn tốt với cô như trước, mối quan hệ hôn nhân của hai người tới lúc này chỉ vì đứa con.
Cuối cùng biên tập còn kết luận một câu: không nên gả xa nhà như vậy sẽ vô cùng bất hạnh, càng không nên giữ người chồng bỏ vợ bỏ con.
Lạc Dao nhìn tất cả con chữ trên chỉ cảm thấy ký ức trở nên rối loạn, cậu giống như có cùng cảnh ngộ với Tiểu Trương, cảm giác vô cùng quen thuộc.
Thật ra cậu là xuyên sách, nhưng lúc xuyên tới không biết thế nào lại là lúc nguyên chủ đang lái xe, dưới tình huống cấp bách cậu đã đánh tay lái vào vành đai xanh.
Dù sao thì đối với người thi bằng lái bốn lần vẫn rớt như cậu thật sự là quá làm khó người khác rồi, thiếu chút nữa cậu đã đâm xe chết.
Cậu nằm ở bệnh viện mấy tuần mới có thể khỏe mạnh xuất viện được.
Nhưng mà cậu đã quên mất mục tiêu cùng thiết lập của mình là gì rồi.
Nhưng vào lúc cậu nhìn thấy bài đăng này, trong lòng Lạc Dao đã xác định mục tiêu của chính mình, lúc đó cảm xúc trong cậu cực kỳ khác lạ.
Cậu có một người chồng, nhưng chồng cậu không cần cậu, cùng lúc đó cậu còn có một người mẹ chồng khó đối phó.
Nghĩ tới đây, Lạc Dao không nhịn được thở dài, tay vô thức nắm áo mình, muốn áp chế sự buồn bực trong lòng. Nhân lúc còn tỉnh táo, cậu nên sớm về nhà.
Nói là nhà nhưng cũng chỉ là một phòng nhỏ cậu thuê mà thôi, tổng cộng có một phòng ngủ một phòng tắm, phòng ngủ ở phía đông, phòng khách ở phía tây.
Khi cậu bước vào, người bạn cùng phòng mỗi tháng trả cho cậu hơn 200 tệ để ngủ trong phòng ngủ chính, đang ngồi trên ghế sô pha chơi game trong phòng khách.
“Cậu về rồi, có đói không? Tôi nấu mì rồi.”
Bạn cùng phòng của cậu là Kiều Tùy, là một nhϊếp ảnh gia với mái tóc nhuộm màu, cùng với khuyên tai sáng lấp lánh, bình thường khi công việc bận rộn có thể một tháng không nhìn thấy người đâu, khi rảnh rỗi có thể mỗi ngày nằm ở nhà chơi game.
Bởi vì là bạn bè cùng tuổi, hơn nữa đối phương là người duy nhất chăm sóc cậu khi cậu nằm bệnh viện, cậu càng thân thiết với Kiều Tùy hơn, sau đó trở nên thân quen rồi trở thành bạn thân của nhau.
Sau khi nói đói xong, một chén mì được đặt trước mặt cậu.
“Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì chứ, tôi đã quen biết cậu lâu như vậy rồi, hơn nữa chúng ta còn là đồng hương nữa.”
Lạc Dao cảm thấy đầu óc của mình vẫn còn mông lung, lúc mới ra viện cậu không nhớ gì hết, bây giờ nghe đối phương nói hai chữ đồng hương, cậu cũng không nhớ ra như trước, nhưng ký ức lại bịt kín trong lớp sương mù, khi cố nghĩ sẽ khiến đầu đau như muốn nứt ra.
Kiều Tùy thấy khuôn mặt đau khổ của cậu, trán còn đổ mồ hôi, cậu ta cũng hiểu lời nói của cậu khiến đối phương nhớ ra gì đó, cậu ta nóng vội dò hỏi.
“Làm sao thế, lại đau đầu à?”
“Thật ra mấy ngày nay tôi nhớ tới một số việc, hình như tôi bị vứt bỏ.”
Lạc Dao thầm sắp xếp lại câu chữ, sau đó quyết định nói hết cho đối phương nghe.
Kim đồng hồ đã đi hết một vòng rồi lại một vòng, mì sợi nóng hầm hập cũng dần mất đi hương vị theo thời gian trôi qua, sau khi Lạc Dao nói xong, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh tới âm thanh một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
“Cho nên...Cậu tới thành phố này để tìm chồng minh sao...?”
Kiều Tùy có chút không dám tin nhưng nhìn vẻ mặt của cậu lại không giống như giả vờ, trong lòng cảm thấy đồng cảm với người đồng hương này của mình, hận không thể ra sức đánh tên tra nam lừa tình kia một trận.
“Hình như là vậy thật, chẳng qua là chồng tôi đã không cần tôi nữa.” Lạc Dao càng nói càng nhỏ giọng xuống, trong lòng không nhịn được rơi vài giọt nước mắt thâm tình, cậu cảm thấy bản thân thật sự rất đáng thương.
“Vậy cậu biết chồng mình là ai sao, có thể đi tìm hắn để hỏi rõ ràng.”
“Quên mất...Nhưng cũng không vội, tôi từ từ nhớ lại.”