Chương 5: Giấc mộng của Du Ngộ (5)

Trong giấc mơ, Trì Nam đã khôi phục thị lực của mình.

Giấc mơ này hẳn là sự tái hiện lại những mảnh ký ức của cậu. Cậu vẫn còn bị giam cầm trong bức tranh, tầm nhìn của anh ta giống như một chiếc máy quay bị cố định, chỉ có thể nhìn thấy một số cảnh tượng.

Đó là một buổi chiều mưa, mặc dù rèm đã mở nhưng phòng ngủ vẫn âm u, như thể ánh mặt trời không thể chiếu sáng căn phòng này vậy.

Trì Nam nhận ra đây là phòng ngủ của Du Ngộ.

Tiểu Du Ngộ ngồi ở mép giường, mắt nhắm, mặt hướng về mây mù bên ngoài cửa sổ.

Hắn rõ ràng không thể nhìn thấy gì nhưng luôn khăng khăng nhìn vào một nơi nào đó trong một thời gian dài, như thể cảnh vật cuối cùng sẽ đáp lại hắn.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, hầu gái mang thuốc tới.

“Thiếu gia, đến giờ uống thuốc rồi.”

Tiểu Du Ngộ không để ý tới cô, hầu gái trực tiếp giơ thuốc ra trước mặt hắn, lặp lại: "Thiếu gia, đến giờ uống thuốc rồi."

Du Ngộ mím môi: “Tôi không uống đâu.”

Hầu gái bất lực: “Thiếu gia, nếu như ngài không uống, tôi sẽ mời phu nhân đến đây.”

Vừa nói, hầu gái vừa lấy từ trong túi ra một lọ nhỏ, biết thiếu gia không nhìn thấy, ngang nhiên đổ một loại bột màu đen xám vào bát thuốc. Bát thuốc lập tức hiện ra một màu đỏ sậm quái dị.

Tiểu Du Ngộ nghe đến hai chữ "phu nhân", sắc mặt hơi thay đổ. Hầu gái nhìn thấy, tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng: “Nghe lời đi, phu nhân thường bận quay phim, chúng ta không nên gây thêm phiền phức. Thiếu gia, uống nhiều thuốc mới mau khỏi bệnh được.”

Du Ngộ nhận lấy bát thuốc, hầu gái tiếp tục thúc giục: “Phu nhân thích đứa trẻ ngoan. Thiếu gia ngoan ngoãn uống thuốc đi, phu nhân mới thích…”

“Tôi biết mẹ thích đứa trẻ thế nào.”

Trong lúc nói chuyện, hắn cong khóe môi, cười dịu dàng lại lặng lẽ, giống như một thiên thần nhỏ đáng yêu, nhưng hành động của hắn lại khác hẳn.

Hắn bình tĩnh đổ thuốc xuống đất. Tấm thảm màu trắng sữa lập tức bị nhuốm màu đỏ sậm, trông như một vũng máu.

Cuối cùng, hắn mỉm cười đưa bát thuốc không cho người hầu gái. "Tôi uống xong rồi.”

Sắc mặt hầu gái hơi đổi, thu dọn vết thuốc trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tôi đi mời phu nhân tới.”

Khi người hầu gái rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Tiểu Du Ngộ biến mất, tiếp tục trống rỗng nhìn về phương xa như lúc trước. Mãi cho đến khi cửa bị đẩy ra lần nữa, sắc mặt Du Ngộ mới thay đổi.

"Tại sao con không nghe lời?" Bạch Dĩnh Chi đẩy cửa phòng ra, bật đèn.

Giọng nói mang ý cười, nhưng trong tranh, Trì Nam có thể thấy rõ sự không kiên nhẫn trên khuôn mặt cô.

"Mẹ." Tiểu Du Ngộ xoay người, đối mặt với cô.

Bạch Dĩnh Chi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ánh mắt quét qua hỗn hợp thuốc trên thảm: “Con cáu kỉnh, khiến lượng công việc của mẹ và dì Mai tăng lên. Trẻ con không nghe lời, phải bị phạt.”

Lông mi của Tiểu Du Ngộ run lên, thuần thục đưa tay trái ra.

Cánh tay gầy guộc nhợt nhạt của hắn đầy những vết ngân châm và lỗ kim, dày đặc khiến người ngoài không nỡ nhìn thẳng.

Bạch Dĩnh Chi nắm lấy tay hắn, rút

ra một cây ngân châm đồng và đâm vào ngón giữa của Du Ngộ. Cô còn không ngừng nặn cho đến khi xuất hiện một giọt máu to bằng hạt đậu mới dừng. Sau đó, Bạch Dĩnh Chi lấy ra một lá bùa hút lấy giọt máu.

Từ đầu đến cuối, tiểu Du Ngộ chưa từng nhăn mày, như đã thành thói quen.

Bạch Dĩnh Chi đè miếng vết thương của hắn để cầm máu, giọng nói dịu dàng như mẹ hiền: “Sức khỏe con không tốt, phải uống thuốc và châm kim thường xuyên, không thì làm sao khỏi bệnh được?

“Mẹ, con bị bệnh gì vậy?” Du Ngộ hỏi.

Bạch Dĩnh Chi dừng động tác. “Đó là một căn bệnh rất nghiêm trọng.”

Tiểu Du Ngộ bất động thanh sắc: “Tại sao không đưa con đến bệnh viện?

Bạch Dĩnh Chi sắc mặt cứng ngắc. “Nằm viện thì có gì tốt? Chúng ta có bác sĩ gia đình.”

Dư Ngộ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ ý tứ. "Vậy sao?"

Bạch Dĩnh Chi cuối cùng cũng không kiên nhẫn cau mày. “Con còn nhỏ, mẹ không thể giải thích rõ rang, chờ con lớn sẽ nói với con.”

"Hy vọng có một ngày như vậy." Sau đó, Tiểu Du Ngộ cuộn mình trong chăn, không định phản ứng nữa.

Bạch Dĩnh Chi đứng dậy, rời đi với lá bùa nhuốm máu, đến trước cửa thì nói thêm một câu ——

“Du Ngộ à, chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi, mẹ vẫn luôn yêu con.”

Cánh phòng khép lại, căn phòng trở lại với sự im lặng chết chóc. Tiểu Du Ngộ lặng lẽ cười dưới chăn.

Khoảng 10 phút sau, Tiểu Du Ngộ lại ngồi dậy, bước xuống giường, đi đến cách Trì Nam một bước.

Hắn vươn tay về phía Trì Nam.

Nói đúng hơn là vươn tay về bức tranh “Cậu bé khóc”, sắc mặt bình thản, nói:

"Cậu ở đâu?"

Những ký ức bị lãng quên ập đến như thủy triều, Trì Nam thu thập các mảnh ký ức từng chút một. Cậu nhớ khi cậu là linh hồn của bức tranh, Tiểu Du Ngộ thường nói chuyện với cậu.

Còn nói chuyện gì, cậu thực sự không nhớ ra.

“Cậu có thực sự tồn tại không?”

Khi màu sắc của ký ức trở nên sống động hơn, ánh mắt Trì Nam mờ dần, hình ảnh đảo lộn, hình dáng của Tiểu Du Ngộ cũng trở nên mơ hồ và méo mó.

Cuối cùng, “Tít ——” một tiếng, tín hiệu gián đoạn, tất cả hình ảnh biến mất, Trì Nam lại mất thị lực.

Chỉ một chút nữa thì...

"Anh đang mơ à?" Vẫn là giọng nói của Tiểu Du Ngộ, nhưng nó hơi khác so với Tiểu Du Ngộ trong giấc mơ mà Trì Nam biết.

Hắn tiếp tục, “Thật hiếm lạ, trong thế giới ác mộng mà vẫn có thể nằm mơ.”

Trì Nam trầm mặc, Tiểu Du Ngộ bước quanh cậu: “Anh mơ thấy chuyện buồn à? Vẻ mặt khổ sở vậy? Anh còn khóc? Hừm?”

Trì Nam đột nhiên hỏi: "Sao mắt em lại khôi phục?"

Tiểu Du Ngộ cười trêu chọc, kiễng chân ôm cổ Trì Nam, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Anh đoán xem."

Trì Nam bị đánh thức bởi chuông báo thức, một cơn gió lạnh thổi vào mặt.

Cửa sổ ở phía nam đã được mở ra từ lúc nào, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.

Trì Nam sợ lạnh, co người dưới tấm chăn mỏng trong khi miễn cưỡng vươn tay ra mò mẫm tắt chuông.

Đối với cậu mà nói, đại đa số thời điểm thức dậy vì chuông báo đều dựa vào tùy duyên.

Cậu xoay người, định ngủ tiếp thì một thứ ẩm ướt, nhớp nháp rũ xuống má khiến cậu ngứa ngáy.

Trì Nam bực bội kéo thứ đang rũ xuống. Cậu cảm thấy nó giống như sợi tóc, lạnh băng và ướŧ áŧ, còn có chất lỏng chảy ra từ đó, khiến tay cậu ướt nhẹp.

Tí tách. Tí tách.

Máu từ mái tóc tràn khỏi mép giường, nhỏ xuống sàn nhà. Trong phòng không có thảm nên tiếng máu nhỏ giọt đặc biệt chói tai.

Máu loãng thấm đẫm trận pháp trên mặt đất đống gạo nếp và tỏi ở đầu giường cũng bị nhuộm đỏ một mảng, vô cùng ghê người.

Tuy nhiên, Trì Nam đã xoay người và chuẩn bị ngủ tiếp.

Nữ quỷ: “……”

Là một diễn viên phụ, cô ta làm việc rất chăm chỉ, tận dụng khả năng chuyên môn và ưu thế của mình, nghiêng đầu tạo thành vòng cung quỷ dị, xương cổ theo đó phát ra tiếng vang rợn người. Xương cổ bị gãy đâm sâu vào da, máu tươi sền sệt men theo làn da chảy xuống, nhỏ giọt trên má Trì Nam.

Trì Nam không hề hay biết, lại vùi đầu vào gối.

Nữ quỷ, “……” Người mù này đang phớt lờ cô đúng không?

Sau đó, nữ quỷ nhìn thoáng qua đống gạo nếp và tỏi trên đầu giường của Trì Nam “……”

Khinh thường ai vậy? Xem cô như cương thi sao?

Một phần lớn nỗi sợ hãi của con người đến từ thị giác. Vì Trì Nam bị mù nên cô không thể dọa cậu bằng vẻ ngoài khủng bố trời ban của mình, chỉ đành ra sức tạo sự sợ hãi bằng con đường khác.

Ví dụ, cô đã vắt kiệt giọt máu cuối cùng của mình, khiến cả căn phòng đẫm máu, bốc mùi tanh tưởi; cô lắc lư chiếc cổ sắp đứt của mình nhằm tạo ra tiếng kẽo kẹt rợn người; cô mở toang cửa sổ để gió lạnh lùa vào phòng ngủ; hiện tại, cô giơ bàn tay đẫm máu của mình lên và định nắm lấy chiếc cổ trắng nõn và mảnh khảnh của Trì Nam…

Đương nhiên, Trì Nam đang ngủ mơ hồ không biết nữ quỷ đã làm việc chăm chỉ như thế nào, cậu chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang kéo chăn ra, cố tình hạ nhiệt độ để cản trở giấc ngủ của cậu, còn kéo chiếc gối che mặt cậu ra.

Tính tình Trì Nam vốn rất tốt, ngoại trừ lúc bị gọi dậy.

Cậu không kiên nhẫn cau mày, nước mắt ứa ra từ khóe mắt.

Khi ngủ, nước mắt của cậu thường không kiểm soát được, một khi đã chảy ra thì không thể dừng được.

Bàn tay quỷ sắp kéo cậu vào chỗ chết đột nhiên dừng lại trong không trung, không thể di chuyển được

Lúc nữ quỷ nhìn thấy nước mắt của hắn, hai tròng mắt đỏ như máu suýt như muốn rớt ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được, cứng đờ như tượng, còn kinh khủng hơn việc trúng bùa chú gấp trăm lần.

Nước mắt của Trì Nam hòa tan vết máu trên mặt, nhỏ xuống chiếc áo gối dính máu, mùi máu trong phòng cũng nhạt đi.

Nữ quỷ run rẩy dữ dội, sợ hãi như gặp ma, giường cũng rung như thể sắp sập.

Động tĩnh lớn như vậy, nhưng Trì Nam vẫn không có tỉnh lại.

“Đừng ồn, đang mơ đến thời điểm mấu chốt… ” Trì Nam lẩm bẩm, nửa mơ nửa tỉnh.

Mặt ma nữ tái xanh, cái cổ vặn vẹo của cô xoay 365 độ để trốn thoát nhưng không thể di chuyển. Cô bất lực mở miệng. “Hu hu hu hu cứu —”

Trì Nam không kiên nhẫn, từ dưới gối, cậu rút chiếc khăn tay mà Tiểu Du Ngộ dùng để lau nước mắt cho mình, nhét nó vào cái miệng đẫm máu của nữ quỷ—

“Đừng ồn ào.”

“Hu…”

Trì Nam rụt đầu dưới chăn. Lần này, ma nữ không quấy rầy cậu nữa.

Bởi vì nữ quỷ vẫn treo cứng ngắc trên nóc giường, cắn chặt chiếc khăn tay đẫm nước mắt của Trì Nam, không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Nữ quỷ đã chết.

Trì Nam cuối cùng cũng được như ý nguyện, lại ngủ thϊếp đi. Đáng tiếc cậu không mơ thấy phòng ngủ kia, cũng không gặp lại Tiểu Du Ngộ năm đó nữa.

Mặc dù đang tháng 7 âm lịch, nhưng bởi vì đây là thế giới ác mộng, nên 9 giờ mới tờ mờ sáng.

Do nữ quỷ mở cửa sổ nên ánh sáng ban mai khuếch tán vào phòng, Trì Nam cũng khó ngủ tiếp.

Cậu mơ màng xoay người mấy lần, cơn buồn ngủ tan biến, ý thức dần trở lại.

Cậu gõ vào màn hình điện thoại, hiển thị là 9 giờ 40 sáng.

... Trì Nam ngay lập tức tỉnh táo, ngồi dậy.

Sao lại thế này? Cậu đã bỏ lỡ thời gian thử vai à? Vậy chẳng phải là kế hoạch của cậu thất bại...

Ban đầu, Trì Nam đã nghĩ đến việc sử dụng phương pháp của Hắc Trà để đối phó với nữ quỷ. Sau đó, cậu sẽ sử dụng nữ quỷ để thay thế xác chết của mình.

Rốt cuộc, Bạch Dĩnh Chi nói rằng cậu có thể tùy cơ ứng biến. Điều này có nghĩa là cậu có thể tìm được diễn viên thế thân…

Nhưng có vẻ bây giờ mọi chuyện rối tung lên rồi.

Trì Nam chán nản lau nước mắt, động tác cứng đờ, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Có mùi lạ trong không khí… Vô cùng tanh hôi.

Trì Nam đưa tay lên mũi ngửi, mùi máu nồng nặc khiến cậu lập tức cảnh giác... Có chuyện gì xảy ra đêm qua sao?

Trì Nam bắt đầu cẩn thận sờ soạng bên cạnh. Khoảng ba phút sau, một tiếng “bịch” đột ngột vang lên, cái đầu được treo ở đầu giường của nữ quỷ không chịu được rơi xuống, lăn lông lóc trên giường.

Chi Nan duỗi tay sờ. “……”

Cuối cùng cậu cũng phát hiện trên nóc giường mình có một thi thể nữ quỷ.

Có vẻ như phương pháp đuổi quỷ của Hắc Trà rất hiệu quả… Trì Nam cảm kích.

Cậu gỡ xác nữ quỷ xuống, đặt ngay ngắn trên giường. Sau đó, cậu gọi cho dì Mai bằng điện thoại nội bộ và bảo cô ta mang cho cậu một bộ quần áo sạch để thay.

Sau khi quần áo được mang đến, Trì Nam chắp tay và nói với xác chết của nữ quỷ: “Đắc tội.”

Sau đó, cậu cởi bỏ bộ quần áo đẫm máu của mình ra thay cho nữ quỷ.

Hệ thống cuối cùng cũng tỉnh dậy ——

[Chúc mừng ‘Trì Nam’ đã thành công vượt qua điểm kích hoạt của câu chuyện ác mộng: đóng vai xác chết.]

[Người du mộng ‘Trì Nam’ đã tham gia đầy đủ vào quá trình diễn thử và có kỹ năng diễn xuất xuất sắc. Đặc biệt, phần ứng biến đặc biệt mạnh trong việc xử lý cốt truyện và nhân vật. Đây là một màn trình diễn tuyệt vời, đạt được hảo cảm của thần giấc mộng.]

[Giá trị hảo cảm sẽ được tính toán khi kết thúc phiên bản, mong người chơi theo dõi.]

[Người du mộng ‘Trì Nam’, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ để đạt được nhiều hảo cảm hơn.]

Hệ thống ác mộng báo cáo xong lại biến mất, Trì Nam thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đã đoán đúng. Diễn thử thực sự là một điểm cốt truyện quan trọng để tăng hảo cảm. Bây giờ cậu muốn mỗi đêm đều có kịch bản, có nữ quỷ tìm đến, như vậy có thể kiếm điểm hảo cảm vô tận.

Giải quyết xong, Trì Nam mò mẫm đi vào phòng tắm tắm nước nóng, rửa sạch vết máu cùng cơn buồn ngủ.

Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, Trì Nam không nghe thấy tiếng đập cửa phòng ngủ.

Đêm qua, Hắc Trà không ngừng suy nghĩ, lo lắng cho người mù nhỏ giống như một con búp bê sứ. Trằn trọc mãi, hắn mới xuống giường chuẩn bị sang phòng cậu xem thử.

Có lẽ là do quy tắc hoặc vì hầu gái đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhưng cửa ra vào và cửa sổ của hắn đã bị khóa từ bên ngoài.

Điện thoại của hắn cũng không có tín hiệu, không thể gọi cho bất cứ ai…

Hắc Trà hữu tâm vô lực, lo lắng đợi đến rạng sáng thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

Điều đầu tiên hắn làm là lao đến phòng Trì Nam và đập cửa.

“Trì Nam! Trì Nam! Cậu có ổn không?"

Không ai trả lời.

Trán và lòng bàn tay Hắc Trà ướt đẫm mồ hôi lạnh, tính tình hắn vốn nóng nảy bạo lực, nhất thời không chịu đừng được, đá mạnh vào cửa. Động tác lớn đến mức đánh thức Trình Húc ở cách vách

Trình Húc không phải người mới, biết không nên xen vào việc của người khác. Hắn nghe thấy những tiếng la hét kỳ lạ đêm qua những cũng không phản ứng. Bây giờ trời đã sáng, cuối cùng hắn cũng ló đầu ra, nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của Hắc Trà, hỏi: “Làm sao vậy? Trì Nam có sao không?”

"Tôi không biết! Gõ cửa không có ai trả lời!” Hắc Trà phá cửa bằng ba hoặc bốn cú đá, mùi máu tươi xộc vào mũi.

"Không tốt!" Hắn lao vào phòng. Trình Húc do dự một lúc cũng đi theo.

“Cái này... !”

Hắc Trà nhìn thấy một xác chết đẫm máu, không thể nhận dạng nằm trên giường. Hắn bị sốc, đôi mắt ươn ướt.

Tay già đời như Trình Húc cũng kinh hãi lui về sau một bước, toàn thân cứng ngắc như pho tượng.

Quá thảm, tử trạng thật khủng khϊếp…

“Sớm biết sẽ xảy ra chuyện, tôi nên nhất quyết ở lại với Trì Nam tối qua, bất chấp quy tắc nhảm nhí gì chứ!”

Hắc Trà là người có cá tính, lại là người mới, chưa trải qua cái chết bao giờ, lại thực sự thích Trì Nam. Sau khi nhìn thấy xác chết, hắn lập tức suy sụp, đấm mạnh vào tường. Hành động của hắn khiến những người du mộng ở tầng hai hoảng hốt và Trì Nam trong phòng tắm cũng nghe thấy.

Có vẻ như Hắc Trà đã đến.

"Buổi sáng tốt lành." Trì Nam vội vàng mặc quần áo, từ trong phòng tắm thò đầu ra, lễ phép chào hỏi.

Tất cả những người lao tới đều sững sờ, bối rối nhìn cái xác khủng khϊếp trên giường và chàng trai mù với mái tóc ướt sũng.

“Trì Nam? Cậu… cậu không sao chứ?” Hắc Trà lấy lại tinh thần từ sự bi thương, cảm xúc thay đổi nhanh chóng, hắn chưa thích ứng.

Trì Nam dùng khăn tắm xoa tóc. Sau khi tắm nước nóng, làn da nhợt nhạt của cậu hồng hào hơn, hai nốt ruồi ở khóe mắt cũng sống động hơn. “Ừm, tôi ổn, vừa tắm xong."

Bạn gái của Trình Húc, An Nhiên run rẩy, ánh mắt của cô đảo qua giữa Trì Nam và xác chết, sợ hãi hỏi. “Nhưng rõ rang … Có khi nào cậu ấy biến thành quỷ lừa chúng ta không?”

Trì Nam dở khóc dở cười: "Tôi vẫn còn sống."

Tất cả mọi người ngoại trừ Hắc Trà, “……” Chúng tôi không tin cậu lắm.

“Tôi nhớ rằng hôm qua cậu mặc bộ đồ này…”

Trì Nam im lặng một lúc: “Tóc tôi không dài bằng cô ấy.”

Mọi người; “……” Điều này đúng nhưng… ai lại quan tâm đến chi tiết như độ dài của tóc vào lúc này!

Hắc Trà hơi ngừng lại, nhè nhõm khi thấy Trì Nam còn sống, chỉ vào xác chết trên giường và hỏi, “Còn thứ trên giường là sao?”

“Thi thể, là diễn viên đóng thế tôi tìm được.” Trì Nam tự nhiên trả lời.