Chương 13: Giấc mộng của Du Ngộ (13)

“Vì sao?” Trì Nam hỏi bằng giọng điệu không hề có cảm xúc gì của cậu.

“Hả?” Cô gái trẻ chưa từng bị đối xử như vậy, ngẩn ra.

“Cái, cái đó... Bởi vì tôi sợ hãi... Cậu có vẻ cái gì cũng không sợ nên...” Nam Lộc cắn môi, cẩn thận nói, còn nhìn về phía Hắc Trà có quan hệ tốt với Trì Nam để xin giúp đỡ.

Tiếc là Hắc Trà không nhận được tín hiệu của cô, hắn khó xử gãi đầu: “Trì Nam không khỏe, quên đi, để cậu ấy nghỉ ở phòng khách một lát.”

Nam Lộc: “.....” Cô hoàn toàn không nghĩ đến Hắc Trà lại không giúp cô.

Tống Duyệt nhìn đôi mắt sưng đỏ của Nam Lộc: “Nếu không cô cũng nghỉ một lát, tâm trạng dao động lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến độ thanh tỉnh.”

Nam Lộc xoa mắt: “Nhưng mà hiện tại vẫn không biết chị Nhiên đang ở đâu...”

Tống Duyệt trấn an: “Biệt thự không lớn, tìm người thì chỉ chúng tôi cũng đủ rồi.”

Nam Lộc lúc này mới do dự gật đầu.

Hắc Trà: “Tôi với lão Vu một nhóm, Tống Duyệt với... “

Cậu thanh niên trẻ gật đầu: “Tôi là Từ Căng.”

Chia nhóm xong, hai nhóm phân bổ phạm vi tìm kiếm rồi rời đi, Nam Lộc tràn đầy bất lực và tự trách ngồi vào sô pha, đối diện với Trì Nam.

Đáng tiếc Trì Nam bị mù, không nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô.

“Tôi vào bếp pha chút trà nóng, cậu uống không?” Nam Lộc nhìn đối phương không nói gì cũng không cử động, như là đang ngủ, vội hỏi.

Trì Nam: “Không cần, cảm ơn.”

“À...”

Nam Lộc hậm hực rời khỏi sô pha, chưa đầy ba phút sau lại quay về: “Cái, cái đó, trong bếp có gì đó không ổn, cậu có thể đi xem với tôi không?’’

Trì Nam: “Không ổn à?”

Nam Lộc vừa nức nở vừa nói: “Trong... Trong tủ đông có âm thanh... Tôi không dám... “

Lúc này Trì Nam đã lấy lại chút sức lực, vì thế đồng ý yêu cầu của Nam Lộc.

“Ngại quá, đột nhiên mời cậu chung nhóm, còn làm phiền cậu nghỉ ngơi, theo tôi vào bếp xác nhận... Nhưng tôi sợ quá.” Nam Lộc vừa đi vừa nói, như muốn phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người.

Trì Nam không đáp lại ngay, cảm thấy sự bối rối của Nam Lộc, cậu hỏi: “Cô bị thương à?”

Sắc mặt Nam Lộc cứng đờ, tiếc là Trì Nam không thấy cô cau mày.

“Không mà? Có chuyện gì vậy?” Giọng cô bối rối nhưng ánh mắt nhìn về phía Trì Nam lại đầy ý dò hỏi.

Trì Nam im lặng chớp mắt, lắc đầu nhẹ: “Không có gì, tôi ngửi thấy mùi máu tươi.”

Nam Lộc cắn môi: “Có thể là, tối hôm qua không cẩn thận dính phải ở hành lang... “

Không đến hai phút, hai người đi qua hành lang đến phòng bếp, dựa theo lời lúc trước của Nam Lộc, Trì Nam nghiêng mặt dán vào tủ đông nhưng không nghe thấy tiếng động quỷ dị nào.

“Kì quái... Rõ rang vừa rồi có tiếng động...”

“Tôi mở ra xem thử.”

Sau khi mở ngăn đá ra, chẳng có gì ngoài tiếng máy phát điện nhỏ và hơi lạnh phả vào mặt.

“Xin lỗi cậu, có thể vừa rồi tôi khẩn trương quá, nghe nhầm...”

Trong lúc Nam Lộc xin lỗi, Trì Nam nghe được tiếng ‘kẹt’ rất nhỏ và chậm, giống như cửa bị ai đó cẩn thận mở ra.

Sau đó, một cơn gió mát và ẩm khác với sự làm mát nhân tạo thổi vào mặt Trì Nam, cậu quay đầu lại và sụt sịt vì lạnh.

“Ba người phát hiện ra cái gì trong phòng Bạch Dĩnh Chi vậy? Cô ta có định hiến tế mười người du mộng chúng ta thật không...?” Nam Lộc thấy cậu cảm thấy gì đó, vội đổi chủ đề.

“Có, nhưng mà chúng tôi đã phá hủy tế đàn.” Trì Nam trả lời.

“Nhưng mà, hệ thống không thông báo chúng ta đã vượt qua phó bản, liệu chúng ta có bỏ sót điều gì không?” Nam Lộc dường như đã bình tĩnh hơn, bắt đầu thảo luận manh mối với Trì Nam: “Hơn nữa, sau nửa đêm nay chính là tết Trung Nguyên…”

Nam Lộc đột nhiên nói nhỏ hơn: “Cậu không sợ sao? Chỉ có một trong số bảy người chúng ta được sống.”

“Bảy người?” Tim Trì Nam đập mạnh, hỏi lại.

Nam Lộc cuống quýt sửa lời, giọng điệu có vẻ chột dạ: “À không phải... Tám người... Tôi hơi bối rối...”

Phản ứng đầu tiên của một người luôn là theo bản năng.

Trong nhận thức của Nam Lộc, chỉ còn bảy người sống trong nhà.

Trì Nam lập tức đoán ra điều gì đó…

Cậu không thể cảm xúc gì, mím môi: “Sợ cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng sống sót, chúng ta đi thôi.”

Nam Lộc giật mình: “Hả? Đi đâu? Không phải vẫn chưa tìm được... “

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta có thể sẽ không bao giờ tìm được An Nhiên. Chúng ta hãy tập hợp trong phòng khách trước, đợi đèn tường sáng lên sẽ biết sống chết của cô ấy.” Trì Nam quay trở lại phòng khách, lén lút lấy điện thoại ra khởi động chức năng ghi âm.

Nơi này tuy không có tín hiệu Internet, nhưng chức năng cơ bản của điện thoại vẫn dùng được.

“Chờ chút, nếu không chúng ta lại tìm tiếp... “ Nam Lộc ở phía sau Trì Nam ủy khuất nói, nhưng cậu không để ý.

“Tiểu người mù, lãng phí khuôn mặt đẹp của cậu, cậu có tính cách khó chịu thật.” Thấy lời ngon tiếng ngọt không cản được Trì Nam, giọng điệu của Nam Lộc biến đổi nhanh chóng, dùng tay bóp cổ đối phương, cười lạnh.

Trì Nam bất động, một thứ sắc bén lạnh lẽo được kề vào yết hầu cậu, chỉ cần di chuyển, cổ họng cậu sẽ bị cắt đứt.

Cậu suy đoán, đây chắc là con dao phay trên quầy bếp.

“Nghe lời, đi theo tôi, tự đi ra ngoài cửa.”

“Đừng kĩ đến việc kêu cứu, bọn họ ở trên tầng không nghe thấy đâu, An Nhiên đã thử giúp cậu rồi.”

“Tuy nhiên, tôi có thể cắt cổ họng của cậu trước khi cậu có thể phát ra âm thanh.”

Nam Lộc vừa nói vừa kề sát dao vào cổ Trì Nam, bắt cậu đi về phía cửa sau của phòng bếp.

Trước khi giải quyết được phó bản, tự tiện ra khỏi biệt thự sẽ phải chết, người đàn ông tóc vàng bị chặt đầu vào ngày đầu tiên đã xác thực quy tắc này.

Rất rõ rang, Nam Lộc muốn cậu chết.

“Cô không phải người mới phải không?” Trì Nam hỏi.

Nam Lộc nhếch khóe miệng: “Cậu đoán đúng đấy, tiếc là muộn rồi.”

“Không nghe lời tôi, tôi có thể đâm cậu trước rồi ném cậu ra ngoài.” Nam Lộc cười bên tai cậu: “Giống An Nhiên ấy.”

Trì Nam bị kéo đi, cậu cảm nhận được rõ không khí tràn ngập sương mù ẩm ướt, sương trắng dày đặc bị cậu hít vào phổi.

Cậu đứng cạnh cửa... Chỉ một bước thôi...

Trì Nam ho nhẹ một tiếng, long mi ướŧ áŧ.

“Tôi đếm đến ba, cậu tự đi ra ngoài, có lẽ sẽ có đường sống.”

Nam Lộc kề con dao vào động mạch cổ Trì Nam: “3, 2, 1..... A!”

Có một cơn đau từ cổ tay cô và con dao rơi xuống đất. Trì Nam mượn cơ hội nhanh chóng chạy ngược lại. Cùng lúc đó, cửa sau bếp đóng sầm lại, ngăn cách làn sương ẩm ướt và lạnh lẽo bên ngoài.

Tiểu Du Ngộ nhặt con dao trên mặt đất lên, cầm trên tay nghịch: “Chị ơi, em nghĩ chị đánh rơi dao rồi.”

"Mày…!" Nam Lộc che cổ tay bị gãy của mình, ngũ quan vặn vẹo vì đau: “Sao NPC có thể can thiệp vào việc của người du mộng.”

Tiểu Du Ngộ cười: “Chị muốn đuổi vị khách yêu thích của em, em đương nhiên muốn giữ anh ấy lại rồi.”

Sau đó, hắn nghiêng đầu về phía Nam Lộc, làm động tác "suỵt" đầy ngây thơ.

Nam Lộc sửng sốt, nhưng một giây sau, Tiểu Du Ngộ ném con dao trong tay đi, lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí, sượt qua tóc mai của Nam Lộc, cuối cùng đâm sâu vào bảng phi tiêu phía sau cửa, ngay giữa hồng tâm!

Nam Lộc sợ cứng người, mãi cho đến khi cô cảm thấy đau rát từ mặt và máu chảy xuống, cô mới hoàn hồn, hoảng hốt mở to mắt nhìn Tiểu Du Ngộ.

"Ấy, tôi xin lỗi, mắt tôi không tốt lắm, ném phi tiêu thường hay làm người khác bị thương.” Tiểu Du Ngộ mỉm cười lịch sự xin lỗi. “Chị không sao chứ? Đừng nhúc nhích, trong tay em vẫn còn dao chưa ném đó.”

Nam Lộc sắp khóc. “Q-Quỷ!”

Trì Nam đã dừng lại ngay khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Du Ngộ: "Tại sao em lại đến đây?"

Giọng nói của cậu mềm mại và kiên nhẫn, không giống như một người đàn ông vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần.

Tiểu Du Ngộ mỉm cười: “Anh trai, em đến đưa phần thưởng cho anh.”

Phần thưởng? Trì Nam trong lòng có một ý tưởng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Tiểu Du Ngộ lại nhặt một con dao lên và nhàn nhã ném nó ra ngoài: "Anh giúp em đổ thuốc, em cũng giúp lại anh.”

Con dao lại lướt qua tai Nam Lộc, cô ấy như bị trúng định thân chú không thể cử động, chỉ run bần bật khóc.

“Suỵt, chị đừng khóc, có người đến.” Tiểu Du Ngộ vừa nói xong, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Hắc Trà và những người khác đang đi xuống cầu thang.

Nam Lộc thấy thế gân cổ lên: "Cứu với! Cứu tôi!"

Trì Nam, “……”

Cậu đưa tay cho Tiểu Du Ngộ, hắn nhún vai với cậu

Hắc Trà, lão Vu cùng Trình Húc vội vã vào bếp. Điều đầu tiên họ nhìn thấy là Nam Lộc nằm khóc trên mặt đất với máu và nước mắt khắp mặt.

Mà tiểu người mù cùng tiểu thiếu gia đứng ở một bên. Ánh mắt của lão khó Vu dừng lại trên khuôn mặt của tiểu thiếu gia và Trì Nam trong giây lát.

"Trì Nam, cậu có sao không?" Hắc Trà trước hết lại quan tâm đến Trì Nam, làm Nam Lộc tức giận.

“Tiểu người mù đó định gϊếŧ tôi, cứu tôi với!" Cô nâng tay lên khỏi mặt đất và run rẩy chỉ vào Trì Nam.

Hắc Trà bối rối: "Gì? Không thể nào…"

Trình Húc và lão Vu đỡ Nam Lộc dậy: "Chuyện gì đã xảy ra thế, cô chậm rãi nói cho bọn tôi nghe.”

Nam Lộc nhân cơ hội nắm lấy vai Trình Húc, khóc đến ngạt thở: “Anh Trình, là Trì Nam, Trì Nam… Tôi thấy cậu ấy đẩy chị Nhiên ra khỏi nhà... Chị Nhiên…”

Đôi mắt đỏ hoe của Trình Húc gần như lòi ra khỏi hốc mắt. "Cô nói gì?!"

Nam Lộc lắc đầu, giọng run run. "Chị Nhiên có thể không quay lại được nữa."

Tiểu Du Ngộ như phát hiện một cái gì đó thú vị: "Diễn xuất của chị tốt thật đấy."

Trì Nam giải thích: “Hình như cô ấy học chuyên ngành diễn xuất.”

Ở một bên, Hắc Trà lo lắng lắng nghe và không nói nên lời khi hai người họ thảo luận về những điều không liên quan.

“Là Trì Nam! Sau khi cậu ta đẩy chị Nhiên ra xong, còn muốn ra tay với cả tôi.” Nam Lộc run rẩy trốn trong vòng tay của Trình Húc. “Trước đây, cậu ta đề nghị phá camera để xử lý chúng ta, giành vị trí người sống sót cuối cùng!”

Lão Vu cau mày nghi hoặc, nhưng Trình Húc bị đau buồn làm cho choáng váng, hiển nhiên không bình tĩnh được, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào Trì Nam: "Cái quái gì đang diễn ra vậy?"

Trì Nam trực tiếp lấy điện thoại ra: “Lúc nãy tôi có ghi âm.”

Sự hoảng sợ thoáng hiện trên khuôn mặt Nam Lộc nhưng cô nhanh chóng kiểm soát nó.

"Nhanh, Trì Nam, chứng minh cậu vô tội đi.” Hắc Trà gấp gáp như một con kiến

trên chảo nóng.

Trì Nam vừa ấn nút phát lại, điện thoại liền lóe sáng, biểu thị hết pin.

Trì Nam, “……”

Hắc Trà thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Trì Nam mặt lộ vẻ khó xử: “… Tôi đi sạc điện thoại trước?”

“Đừng nghĩ đến chuyện đi đâu vào lúc này!” Trình Húc hai mắt đỏ bừng, đã xắn tay áo lên.

Trì Nam nghĩ nghĩ: “Tiểu thiếu gia có thể chứng minh lời nói của tôi.”

“Ai lại đi tin lời khai của một NPC chứ?!”

Thấy Trình Húc muốn xé xác Trì Nam, Hắc Trà lặng lẽ chặn hắn lại. “Anh Trình, bình tĩnh lại. Hiện tại chưa rõ sự việc, anh đừng manh động, không thì nghe lời tiểu thiếu gia xem...”

“Bạn gái tôi đã bị cậu ta gϊếŧ. Tôi sẽ cmn gϊếŧ chết cậu ta!” Trình Húc nghiến rang, trán nổi gân xanh nhìn chằm chằm Trì Nam. Nếu lão Vu không tiến lên ngăn cản, thì Trì Nam ốm yếu đã bị hắn xé nát.

“Trì Nam, không thì cậu trốn trước đi... Tôi sắp không giữ nổi anh ta... “ Hắc Trà vừa giữ Trình Húc vừa nói.

Nam Lộc ở bên cạnh vẫn chuyên nghiệp khóc, khóc ngày càng nhiều hơn, chân thực đến độ làm tan nát cõi lòng người nghe.

“Anh trai có thể vào phòng tôi trốn, nhưng—” Tiểu Du Ngộ nhàn nhạt cười. “Vì chị gái này vừa đề cập đến camera, tôi có thể mở video giám sát của camera.”

Mọi người sửng sốt, Nam Lộc cũng ngừng khóc. “Camera? Camera giám sát không phải đã bị chúng ta đập nát rồi sao?”

Tiếng cười của Tiểu Du Ngộ càng ngọt ngào hơn: “Thật không may, dì Mai vừa lắp lại camera nhà bếp vào buổi sáng.”

Cmn. Đây là tiết tấu mỗi ngày phá một lần sao?

“Quý khách, các vị có muốn xem toàn bộ sự việc không?”

Nói rồi hắn cười tinh nghịch với Trì Nam: “Anh à, nếu trong phòng anh không có cục sạc điện thoại thì anh có thể qua mượn của em.”