Chương 10: Giấc mộng của Du Ngộ (10)

Gần như cứ sau nửa giây, hắn lại nhìn lên để xác nhận thời gian. Bây giờ đồng hồ trong phòng chỉ 1 giờ 40 sáng.

20 phút nữa là bắt đầu diễn thử rồi...

Tiêu Vọng đưa tay lên miệng, lo lắng cắn những chiếc móng nham nhở, tay còn lại gãi cái đầu còn rất ít tóc với tần suất rất nhanh.

Tiếng chuông thứ hai vang vọng khắp căn phòng dành cho khách yên tĩnh, khuếch đại nỗi sợ hãi của hắn đến vô cùng.

Tại sao… tại sao hắn lại được giao vai "nạn nhân"? Tất cả đều tới đây để vượt phó bản đổi nguyện vọng, tại sao người khác may mắn như vậy, mà hắn ta chỉ có thể làm một tiểu pháo hôi để bị gϊếŧ? Kẻ sát nhân thậm chí còn có thể kiếm được điểm hảo cảm từ người tạo mộng...

Hơn nữa, đối phương chỉ là một streamer nhỏ ồn ào tự cho mình là đúng, còn có một tiểu người mù có gương mặt đẹp trời sinh hấp dẫn con gái!

Tại sao hắn phải dùng mạng sống của mình để giúp người hắn ghét đạt được điểm hảo cảm để đổi nguyện vọng?

Hắn không xứng đạt được nguyện vọng sao? Hắn không xứng được sống tốt trong thế giới ác mộng này sao?

Hắn không dễ dàng mới vào được thế giới này, chỉ vì muốn bản thân được hoan nghênh hơn, không muốn bị phụ nữ ghét bỏ, không muốn bị coi là tên trọc vô danh... Điều đó có quá đáng không?

Tại sao hắn cần phải giành lấy những thứ mà người khác sinh ra đã có bằng cách mạo hiểm mạng sống? Làm vậy khác gì may áo cưới cho người khác...

Không cam lòng. Không công bằng.

Mỗi giây trôi qua, nét mặt của Tiêu Vọng càng vặn vẹo hơn vì sợ hãi cùng không cam lòng, hắn bị bao phủ bởi nhũng giọng nói và cảm xúc hỗn loạn, bất lực lại kinh hoàng cuộn tròn trong góc phòng, sợ hãi trợn to mắt...

Không thể tiếp tục thế này... Không thể để những người đó được tiện nghi...

Móng tay bị hắn gặm sâu đến cả thịt, da đầu không ngừng bị gãi cũng chảy máu.

Bởi vì đau đớn, Tiêu Vọng tỉnh táo lại một chút, giờ hắn mới nhận ra trên giao diện hệ thống, “độ thanh tỉnh” đã đạt đến 96...

Hắn bỗng nhiên bị sốc, Trình Húc đã nói, độ thanh tỉnh càng cao càng nguy hiểm, đạt đến 90 sẽ mất cảm giác phương hướng, phán đoán và mong muốn sống, nếu đạt 100...

Lừa dối, nhất định là lừa dối.

Tiêu Vọng cho rằng hiện tại hắn rất tỉnh táo, cũng muốn sống sót hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ!

[Cảnh cáo, người du mộng ‘Tiêu Vọng’ chú ý, độ thanh tỉnh đã đạt 97.]

[Cảnh cáo lần hai, người du mộng ‘Tiêu Vọng’ chú ý, độ thanh tỉnh đã đạt 98.]

“Cmn câm miệng!” Tiêu Vọng cầm con dao phay trong tay, chém vào không khí mấy cái, nhưng giao diện hệ thống chỉ nhấp nháy mấy cái, rồi lại nói tiếp như không có vấn đề gì –

[Cảnh báo nghiêm trọng, người du mộng ‘Tiêu Vọng’ chú ý, độ thanh tỉnh đã đạt 99.]

“Cút ngay!!!”

Tiêu Vọng dừng run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt dao phay trong tay, mở khóa trái cửa phòng.

Đều là người du mộng, hắn không muốn ngồi chờ chết trong phòng, so với chết bất đắc kỳ tử, gϊếŧ ngược ‘hung thủ’ Hắc Trà càng sảng khoái hơn!

Hắn không thích tên streamer nói nhiều kia, kịch bản nói hiện trường càng máu me càng tốt chứ gì? Hắn dùng con dao phay này xẻ thịt hai người kia, cảm giác nhất định sẽ thoải mái cực kỳ...

Đèn chum ở đại sảnh biệt thự đã tắt, chỉ còn chin ngọn đèn tường sáng yếu ớt, ánh sáng lờ mờ bị hành lang chia thành nhiều mảnh nhỏ.

Tiêu Vọng cầm con dao phay, khong biết có phải tác dụng phụ của độ thanh tỉnh quá cao hay không, hắn cảm thấy bàn chân nhẹ bẫng, bước chân chậm chạp lảo đảo, để bước vững hơn, hắn chỉ có thể dùng con dao đâm vào tường làm điểm tựa, gian nan đi theo ánh đèn qua hành lang.

Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, ngày càng khó khăn...

“Quý khách này, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?”

Tiêu Vọng ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, nhìn thấy hầu gái đang cầm gái mỉm cười nhìn hắn.

Hắn nhớ rõ hầu gái sẽ không cười, chỉ là giờ phút này, hầu gái lại đang nhìn hắn cười khinh bỉ!

Một đứa hầu gái lại dám cười nhạo hắn chật vật cùng bi thảm hả?

Tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng Tiêu Vọng: “Cút! Cô chết đi chính là giúp đỡ tôi!”

Hắn cầm dao phay chém vào cổ hầu gái, máu đỏ tươi phun ra, bắn tung tóe lên đôi mắt Bạch Dĩnh Chi trong bức ảnh.

Hầu gái biến mất, thân thể Tiêu Vọng lảo đảo một chút, hắn phát ra tiếng nức nở, máu tươi ồ ạt phun ra từ cổ hắn...

Sao có thể? Sao có thể... ? Hắn rõ rang chém nữ hầu kia... Tiêu Vọng quay đầu nhìn bức ảnh, trong ánh sáng mờ, hắn nhìn thấy hình ảnh xương cổ của mình cùng với... ảnh chụp Bạch Dĩnh Chi đang cười...

Ngay cả cmn ảnh chụp cũng cười nhạo hắn!

Tiêu Vọng chém liên tục vào bức ảnh gia đình Bạch Dĩnh Chi, máu tươi trào ra theo động tác của hắn....

[Độ thanh tỉnh của người du mộng ‘Tiêu Vọng’ đạt đến 100, hệ thống sắp khởi động mệnh lệnh xóa bỏ.]

Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên bên tai hắn, Tiêu Vọng bịt vết thương trên cổ lại, tiếp tục đi đến phòng Hắc Trà.

A, độ thanh tỉnh 100 thì làm sao? Hắn hiện tại rất tỉnh táo, chờ hắn gϊếŧ chết tiểu streamer kia...

Tiêu Vọng dừng bước, bởi vì người mà hắn tâm tâm niệm niệm muốn gϊếŧ, Hắc Trà và Trì Nam, đang đứng trước mặt hắn.

Tuy rằng tầm mắt hắn đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng... hắn vẫn nhận ra được hai người kia... Chính là hai người đó!

Gϊếŧ chết họ!

Tiêu Vọng cầm dao chém vào cổ, ngực, bụng, ót,... của hai người kia. Mỗi dao đều chém rất sâu, rút ra cũng kéo theo máu tươi cùng thịt nát.

“Muốn gϊếŧ tôi à? Không nghĩ tới tôi lại gϊếŧ ngược chứ gì ha ha ha ha!”

Một dao lại một dao, máu tươi nhỏ xuống sàn gỗ hành lang. Tí tách, tí tách. Nhịp điệu chậm rãi như nước mưa mùa xuân chảy xuống từ mái hiên.

Giữa tiếng da thịt bị đâm, Tiêu Vọng loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét của một cô gái, liên tiếp, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Có lẽ một cô gái ở một trong những căn phòng đã nhìn thấy "chiến công vĩ đại" của hắn từ mắt mèo đi...

Tiêu Vọng nhếch môi, đắc ý triển lãm tác phẩm vĩ đại của hắn, Hắc Trà cùng Trì Nam trước mắt đã bị hắn chọc thành một bãi thịt nát.

“Tôi gϊếŧ hai người rồi, là tôi thắng ha ha ha ha –-”

Tiếng cười của hắn đột ngột dừng lại, trong nháy mắt, thi thể của Trif Nam và Hắc Trà đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Chỉ còn máu thịt hỗn độn đầy đất và bản thân đầy những lỗ máu…

Tất cả sát thương do dao gây ra vừa rồi đã được chuyển đến người hắn!

Tại sao lại như vậy? Sao có thể... Nhất định là mơ rồi! Hiện tại hắn đang ở trong thế giới ác mộng, chỉ cần tỉnh lại là được... Tỉnh lại thì...

[Chương trình xóa bỏ khởi động thành công.]

“Chết... Chết đi là có thể tỉnh lại từ ác mộng... Đúng... Nhất định là như vậy... “

Tiêu Vọng mất hết sức lực, người đầy lỗ máu, vừa bò máu vừa chảy liên tục.

Hắn bò từng bước theo cầu thang xoắn ốc lên tầng cao nhất của biệt thự, trèo qua lan can, chúi đầu nhảy từ trên cao xuống!

Chỉ cần hắn ngã xuống, hắn có thể tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Tiêu Vọng tin tưởng không nghi ngờ, cùng với âm thanh va chạm trầm đυ.c, cơ thể hắn bị đập thành một bãi thịt nát.

Chín ngọn đèn tường phòng khách lại tắt mất một cái nữa.

“Trì Nam, Trì Nam, mau dậy đi! Có chuyện rồi!”

“Trì Nam!!!”

Trì Nam mơ màng định xoay người, kết quả cậu rơi vào bồn tắm, phun ra mấy cái bong bóng.

“.....” Hắc Trà trực tiếp kéo cậu từ dưới nước lên.

Trì Nam lúc này mới thong thả lắc đầu, toàn thân ướt nhẹp nước: “Làm sao vậy?”

Giọng nói cậu không thân thiện, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu khi bị đánh thức.

“Cmn, cậu ngủ say như chết vậy.” Hắc Trà kinh ngạc: ”Nếu không phải cậu vẫn luôn khóc, tôi còn tưởng cậu chết thật đấy.”

Trì Nam: “À”

“.....”

“Xảy ra chuyện rồi, người đàn ông trọc đầu đã chết.”

“Người đàn ông hói nào cơ?”

“... Cậu tỉnh táo lại đi!”

“À, nhớ rồi.” Trì Nam giờ mới chính thức tỉnh táo: “Sao lại thế?”

Hắc Trà rung mình nhớ đến tự trạng của đối phương: “Nghe nói đầu tiên anh ta cầm dao xuất hiện ở hành lang như tang thi, sau đó tự đâm mình mấy chục nhát... Cuối cùng, anh ta leo lêи đỉиɦ cầu thang xoắn ốc và nhảy xuống, chết ngay lập tức.

Trì Nam im lặng một lúc chớp mắt: “Vậy nên anh ta chính là ‘nạn nhân’ trong kịch bản?”

“Chắc vậy.” Hắc Trà nhún vai, vẻ mặt phức tạp nói: “Nghe Nam Lộc cùng Tống Duyệt kể, lúc hắn khua dao còn gọi tên của chúng ta... “

Trì Nam im lặng, nhanh chóng tắm nước ấm trong phòng tắm của Hắc Trà, đồng thười thay quần áo sạch sẽ rồi ra hành lang tập hợp.

Bởi vì biến cố đột nhiên xảy ra, Trình Húc gọi mọi người ra hành lang họp tạm.

Lúc đó hành lang tràn ngập mùi máu tươi, dì Mai cầm cây lao nhà ra sức lau sach vết máu, từng thùng nước giặt giẻ màu đỏ được xách đi đổ,,, Trình độ máu me vượt xa tưởng tượng của mọi người.

Ánh mắt của Hắc Trà lướt qua lan can của hành lang về phía phòng khách ở tầng dưới, xác của người đàn ông hói đầu đã được dọn đi.

““Tôi tình cờ có cái này trong phòng nên tôi đã ghi lại những âm thanh do người đàn ông đầu trọc tạo ra trước khi chết, mọi người có thể nghe thử xem có manh mối gì không…” Nam Lộc cẩn thận lấy máy ghi âm ra và nhấn nút phát.

Có tiếng dao sắc bén cứa vào da thịt, tiếng cười điên cuồng, những tiếng chửi rủa đứt quãng về Hắc Trà và Trì Nam, những lời ‘di ngôn’làm người ta sởn tóc gáy vang vọng trong hành lang yên ắng.

Khi kết thúc đoạn ghi âm, mọi người chìm vào sự sợ hãi trầm mặc.

"Đây…"

“Anh ta bị ‘độ thanh tỉnh’ quấy nhiễu, đầu tiên là mất phán đoán nhìn thấy ảo giác, khi ảo giác biến mất, anh ta cũng mất đi khát vọng sống, muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng bằng cách nhảy xuống.”

Lão Vu giải thích, đã trải qua ba phó bản ác mộng, đây không phải lần đầu hắn thấy người du mộng bị độ thanh tỉnh ảnh hưởng. Họ chết theo nhiều cách, điểm chung duy nhất là đều chết khá thê thảm.

“Vì vậy, điều quan trọng là duy trì độ thanh tỉnh trong phạm vi bình thường, tuyệt đối không được vượt quá 90, nếu không sẽ giống với tự sát vậy.” Trình Húc lại cảnh cáo các người mới, tử trạng thê thảm của đầu trọc chính là ví dụ.

Tống Duyệt cau mày thở dài: “Chính là dưới loại tình huống diễn thử đến chết này, tôi khó thuyết phục mình không sợ hãi lắm... “

Nam Lộc có vẻ muốn khóc: “Đúng vậy, cảm xúc không phải thứ chúng tôi điều khiển được.”

Lão Vu khẽ cười một tiếng: “Bởi vậy, những người du mộng cũng được chia thành có thiên phú và không có, một số người không sợ hãi, độ thanh tỉnh luôn duy trì ở mức thấp nhất, quỷ cũng không làm gì được.”

Rồi hắn nhìn Trì Nam: “Tiểu người mù, tôi rất tò mò, hiện tại độ thanh tỉnh của cậu là bao nhiêu? Có tiện nói không?”

"Được chứ, tôi sẽ hỏi hệ thống.” Trì Nam dùng dịch vụ hệ thống giọng nói để xem xét.

Những người mới khác xung quanh cậu cũng bắt đầu trao đổi độ thanh tỉnh của họ.

“Trời ơi, tôi đã 80 rồi, thật đáng sợ, suýt thì đến 82!”

“Đừng kích động, cậu kích động nó càng tăng.”

“Tôi vẫn 65.”

“Hâm mộ thật, tôi 73 rồi.”

“Có vẻ như tôi thấp nhất, 59.” Hắc Trà nhẹ nhàng thở ra, quay sang Trì Nam lo lắng: "Cậu thấy chưa?”

Trì Nam gật đầu với vẻ hơi bối rối: “Có thể hệ thống bị lỗi. Nó cho thấy độ thanh tỉnh của tôi là 0.”

Tất cả mọi người, "???"

Lão Vu lộ vẻ kinh ngạc, thốt lên, “Chúc mừng cậu, bởi vì hệ thống không có khả năng bị lỗi.”

“Điều này có nghĩa là…?” Hắc Trà ngơ ngác mở miệng.

“Cậu ấy là người hoàn hảo cho thế giới ác mộng.” Lão Vu có một biểu hiện ghen tị.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Nam: Giá trị thanh tỉnh của tôi bằng 0

Tác giả: Đúng vậy.