Chương 1: Giấc mộng của Du Ngộ (1)

Ngày 15 tháng 7 âm lịch, tại số 211 khu biệt thự Diễm Hồ, thành phố Trường Đông.

"Đã 11 năm kể từ ngày xảy ra thảm kịch hỏa hoạn của Bạch Dĩnh Chi. 11 năm trước, nữ nghệ sĩ Bạch Dĩnh Chi và chồng đã chết cháy trong ngôi nhà này. Nguyên nhân của đám cháy vẫn còn chưa được làm rõ cho đến ngày nay. Sau vụ tai nạn, người ta tìm thấy 13 thi thể bị thiêu đến biến dạng bên trong đống đổ nát."

"Khi đó, con trai duy nhất của Bạch Dĩnh Chi được cứu thoát kịp thời và trở thành người sống sót duy nhất sau thảm kịch."

Phát thanh viên thần quái Hắc Trà bật đèn pin lên, ánh sáng đèn yếu ớt quét qua mặt đất đầy tro tàn và dừng lại ở vách tường ố vàng gần khung cửa sổ.

Bức tường này có đôi chút khác biệt so với những chỗ khác, có rất ít vết tích cháy đen và hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh tòa nhà bị hỏa hoạn đốt cháy rụi.

Tay Hắc Trà khựng lại trước ống kính. Hắn vừa định đi qua xem những chỗ khác thì anh trai quay phim lên tiếng cắt ngang: "Anh nói to hơn được không, tạp âm nhiều quá tôi nghe không rõ."

Tạp âm ư? Trong ngôi nhà ma yên tĩnh này thì âm thanh từ đâu ra? Hắc Trà đùa giỡn dí mặt mình vào gần máy ảnh của điện thoại và nhỏ giọng nói: "Như này mọi người có nghe rõ hơn chưa? Năm đó, 13 người đã bỏ mạng tại đây nên việc có nhiều tạp âm là bình thường. Mọi người thông cảm nhé."

Tay của anh trai quay phim run lên một cái, và ánh sáng đèn pin trong tay Hắc Trà cũng có vẻ tối đi một chút.

May thay đêm đó là đêm 15, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất.

"Năm đó có một câu chuyện nổi tiếng được lưu hành trên diễn đàn. Vị tiểu thiếu gia may mắn sống sót trời sinh là người mù và có thể chất cực âm. Sau khi cậu sinh ra không bao lâu đã bị ác linh ám lấy, Bạch Dĩnh Chi đã tốn rất nhiều tiền mời đạo sĩ, đại sư để trấn áp nhưng tiếc là đều không thành, âm khí quá mạnh không thể áp chế nổi. Dù vậy, bà không nỡ bỏ rơi con, vẫn luôn cẩn thận nuôi dưỡng, mãi cho đến quỷ tiết năm tiểu thiếu gia tám tuổi, vạn quỷ trỗi dậy, ác linh bám vào người tiểu thiếu gia đã thiêu rụi căn nhà để tìm thế thân cho lũ quỷ.”

“Đúng lúc đó, Bạch Dĩnh Chi đang chuẩn bị quay một bộ phim kinh dị mới, qua lâu lắm rồi nên tôi cũng không tra ra được tên. Tất cả những sự kiện linh dị và quỷ quái đều có trong tập hồ sơ.”

Hơi thở của anh trai quay phim trở nên nặng nề hơn. Hắc Trà sau khi nói xong cũng có đôi chút sợ nên hắn giả vờ thoải mái trêu chọc: “Anh sợ cái gì? Vừa mới bắt đầu thôi mà?”

“Chúng ta quay nhanh rồi đi về thôi, có vẻ như sắp mưa rồi, chỗ này xa nội thành khó bắt xe lắm.” Anh trai quay phim liếʍ đôi môi khô khốc nói.

“Được rồi, nhưng anh giữ chặt điện thoại một chút, sợ gì chứ? Khán giả chửi hình ảnh không rõ này.” Hắc Trà vừa nói vừa nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp.

“Anh trai à, tôi có rung đâu. Tôi vẫn tập trung quay nãy giờ mà. Oan uổng cho tôi quá.”

“Không phải anh rung thì còn ai vào đây ----”

Lời vừa nói ra Hắc Trà liền cảm thấy không ổn, cổ họng hắn khô khốc, hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn, trên lưng lấm tấm mồ hôi.

Mặt anh trai quay phim cũng dần mất đi vẻ hồng hào.

“Ngoài anh ra thì còn có ai ---”

Lời thoại mở đầu thường xuất hiện trong phim kinh dị như thế này khiến bầu không khí trở nên kì lạ trong nháy mắt, hai người ngầm hiểu ý nhau mà im lặng. Một lúc sau, anh trai quay phim ngượng ngùng cười cười: “Đùa anh thôi, lúc nãy là tôi rung đó.”

Đôi khi lời nói dối có thể làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.

“Được rồi được rồi, chúng ta đi dạo một vòng cả 2 tầng lầu rồi về ... “ Giọng Hắc Trà thay đổi rõ ràng.

Chưa đi được hai bước, anh trai quay phim ở phía sau đột nhiên chửi: “Đang yên đang lành sao anh lại vỗ vai tôi? Anh muốn dọa chết tôi à.”

“Tôi đi trước làm sao vỗ anh ---”

Trong nháy mắt bầu không khí lại trầm xuống. Hắc Trà như dùng hết sức lực của mình mới nói ra được vài chữ: “Đi tiếp thôi...”

“Ừm.” Anh trai quay phim thậm chí không thể chửi thề vào lúc này.

Chưa đầy ba phút sau, anh trai quay phim lại dừng lại.

Hắc Trà lau mồ hôi lạnh trên trán. “Lại có chuyện gì vậy?”

Anh trai quay phim đảo mắt qua lại giữa màn hình điện thoại và Hắc Trà, khuôn mặt tái nhợt và cứng đờ. “Máy quay, trong máy quay ... Không có anh ...”

Môi Hắc Trà mấp máy, cương cứng không thốt ra được lời nào. Chiếc đèn pin trên tay hắn vụt tắt mà không hề báo trước.

“Tôi không quay được cậu...”

Giọng nói của anh trai quay phim trở nên rất thấp, cứ như thể nếu hắn nói to hơn, nỗi sợ hãi của hắn sẽ bị đánh thức và trở thành thực thể xuất hiện trước mặt...

Một làn gió lạnh thổi qua.

Hắc Trà lạnh sống lưng, hắn dùng đôi tay run rẩy để lấy điện thoại từ anh trai quay phim và hướng màn hình về phía bức tường tối xung quanh mình. Ánh trăng rất sáng, thậm chí sáng đến chói mắt. Đột nhiên, máy quay chập chờn như không quay được gì.

Một cảnh tượng kỳ dị xảy ra. Sau đó, hình ảnh lại xuất hiện trong ống kính, rõ ràng hơn trước rất nhiều. Nhưng trong ống kính…những bức tường đen bong tróc dưới ánh trăng, dấu vết hỏa hoạn và thời gian mờ dần đi —

Căn nhà cũ số 211 của 11 năm trước lại hiện ra trước mặt.

***

11 rưỡi đêm, khu thương mại Nam Thành, thành phố Trường Đông.

Một chàng trai mảnh khảnh chống gậy bước ra khỏi cửa hàng, người lái xe mở cửa cho anh ta. Sau khi chàng trai ngồi xuống, tài xế liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu và nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, nén bi thương.”

Hôm nay là ngày giỗ thứ 11 của vợ chống Bạch Dĩnh Chi.

“Được, tôi biết rồi.” Chàng trai nhẹ giọng trả lời, ngữ khí lạnh lùng khiến bầu không khí trong xe đông cứng lại.

Tài xế muốn nói lại thôi, cuối cùng trầm mặc khởi động xe.

Chàng trai nhắm mắt dựa lưng vào ghế một cách lặng lẽ và mệt mỏi.

Do cơ thể yếu, lại phải uống thuốc dài ngày nên gương mặt cậu xanh xao ốm yếu, cặp lệ chí dưới khóe mắt trái phải vô cùng cân xứng, kết hợp với ngũ quan tinh xảo tạo nên nét đẹp tuấn mỹ u buồn.

Chàng trai có lông mi rất dày, đường viền mắt dài và hẹp, nhưng đáng tiếc đôi mắt này lại chưa từng có cơ hội mở ra.

Thân phận hiện tại của cậu là thiếu gia mù bị ác linh ám trong truyền thuyết trên diễn đàn, con trai duy nhất của Bạch Dĩnh Chi, và là người duy nhất sống sót sau thảm kịch hỏa hoạn – Du Ngộ.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Du Ngộ sống sót sau vụ tai nạn và lớn lên bình yên dưới tầm mắt của công chúng. 11 năm đã trôi qua và không ai biết rằng trên thực tế, Du Ngộ thực sự đã sớm bỏ mạng trong vụ hỏa hoạn.

Linh hồn đang sống trong cơ thể này bây giờ tên là Trì Nam, Trước khi nhập vào cơ thể Du Ngộ, cậu đã bị giam cầm hàng trăm năm trong bức tranh “Cậu bé khóc”.

Bức tranh này được biết đến là một trong mười bức tranh bị cấm hàng đầu. Có tin đồn rằng tai họa và bất hạnh thường xảy ra ở nơi bức tranh xuất hiện.

Thời gian hàng trăm năm đã khiến Trì Nam quên mất rất nhiều chuyện. Ký ức của cậu hỗn loạn và đứt quãng. Ngoài cái tên Trì Nam, cậu không nhớ bất kỳ chuyện gì trong quá khứ, bao gồm cả lý do tại sao bản thân bị mắc kẹt trong bức tranh.

Cậu đã lưu lạc hàng nghìn dặm, đến nhiều nơi trên thế giới, cuối cùng bị mua lại với giá cao từ chợ đen và sau đó được giấu trong góc phòng ngủ của một thiếu gia mù tên Du Ngộ ở số 211 khu biệt thự Diễm Hồ, thành phố Trường Đông.

Mãi cho đến đêm hỏa hoạn 11 năm trước, ngọn lửa bùng lên, đốt khung tranh và sơn màu phong ấn cậu thành tro bụi. Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình trọng sinh trong cơ thể của Du Ngộ.

Trì Nam không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào đêm hỏa hoạn nhưng sau vụ hỏa hoạn, cậu đã có được tự do và sinh mệnh một lần nữa. Nhưng vì Du Ngộ bị mù nên cậu cũng mất đi thị lực.

Thế giới của người mù cũng không hoàn toàn tối tăm, chỉ là bức màn cuối cùng của thế giới muôn màu đã khép lại, mọi thứ liên quan đến thị giác đều hoàn toàn biến mất. Cậu thậm chí không thể có được cả bóng tối.

Trì Nam đã tìm mọi cách điều trị để khôi phục ánh sáng cho cơ thể này, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại.

Nếu có thể mở mắt ra một lần nữa ... Trì Nam thầm ước một điều.

Trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, Trì Nam bất giác thả lỏng thần kinh, ngáp một cái. Có lẽ vì linh hồn của cậu không phải người, cho nên cậu rất dễ đi vào đi vào giấc ngủ, cũng rất dễ buồn ngủ.

Tài xế lại nhìn và gương chiếu hậu: “Thiếu gia, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một chút đi, đến nhà tôi sẽ gọi cậu dậy.”

Trì Nam nghĩ chỉ còn 20 phút nữa là về đến nhà rồi nên định cầm cự một lúc. Bỗng nhiên, đầu óc cậu như bị nhấn nút tạm dừng, cơn buồn ngủ ập đến và cậu tựa đầu vào cửa kính xe ngủ thϊếp đi.

Đột nhiên, một giọng nói quỷ dị và đáng ngờ vang lên trong ý thức cậu.

[Chào mừng bạn đến với thế giới giấc mộng.]

[Một phút trước, hệ thống giấc mộng đã tiếp nhận mong ước của bạn, bạn có xác nhận điều đó không?]

Âm thanh lạnh lùng và máy móc, không có bất kỳ cảm xúc nào. Nó sẽ khiến mọi người cảm thấy cảnh giác và bất an nhưng Trì Nam lại cảm nhận được một chút thiện ý từ nó. Cậu xác nhận dứt khoát: “Có.”

[Hệ thống đã tiếp nhận mong ước của bạn: Khôi phục ánh sáng. Bạn có cần sự trợ giúp của thần giấc mộng không?]

Trì Nam suy nghĩ một lúc: “Thần giấc mộng là ai?]

[Thần giấc mộng là người tạo ra thế giới giấc mộng và có thể giúp bạn thực hiện bât kỳ điều ước nào.]

[Trong thế giới giấc mộng, bạn có thể tích lũy điểm hảo cảm bằng cách loại bỏ cơn ác mộng. Khi bạn thành công vượt qua một phó bản ác mộng và mức điểm hảo cảm đạt đến một giá trị nhất định, bạn có thể đến được bức tường ước nguyện ở trung tâm hệ thống.]

Trì Nam nghi ngờ hỏi: “Các người có kinh doanh chính quy không?”

Hệ thống im lặng một lúc.

[Chúng tôi làm việc phi lợi nhuận. Bạn có thể yên tâm rằng bạn sẽ không phải trả bất kỳ khoản phí nào cả.]

Ba giây sau, hệ thống bổ sung.

[Chúng tôi đảm bảo bạn sẽ không cần phải bồi thường cho bất kỳ thiệt hại nào mà bạn gây ra trong quá trình vượt qua phó bản.]

Trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy à?

Trì Nam đột nhiên nói, "Vậy đây là một dự án xóa đói giảm nghèo cho những người đặc biệt?"

Hệ thống: [ xì xì xì --- ]

Hình như nó bị ngừng hoạt động.

Trì Nam nhận ra được câu hỏi của mình vượt quá khả năng trả lời của hệ thống, nghiêm túc lại: “Nếu nguyện vọng thất bại thì có tác dụng phụ gì?”

[Qua kiểm tra, tỷ lệ thất bại của hệ thống trao đổi nguyện vọng của thế giới giấc mộng là 0, không tồn tại khả năng thất bại.]

Sắc mặt Trì Nam hơi thay đổi, khuôn mặt vốn nhợt nhạt hồng hào lên một chút: “Tôi cần làm gì trong thế giới giấc mộng? Vượt qua phó bản ác mộng có nghĩa là gì?”

[Bạn sẽ bước vào thế giới giấc mộng được xây dựng bởi người tạo mộng với tư cách là ‘người du mộng’. Về các quy tắc cụ thể trong phó bản, bạn phải tự mình khám phá. Sau khi hoàn thành phó bản, người tạo mộng sẽ đánh giá điểm hảo cảm dựa trên thành tích của bạn. Những điểm hảo cảm này sẽ được sử dụng để đổi nguyện vọng. Ví dụ: hệ thống ước tính rằng nguyện vọng "khôi phục ánh sáng" của bạn cần 500 điểm hảo cảm.]

Tuy hệ thống giải thích không quá chi tiết nhưng Trì Nam đã hiểu rõ đại khái.

Nói cách khác, cậu bị kéo vào một hệ thống xóa đói giảm nghèo có tên là "Thế giới giấc mộng" một cách khó hiểu. Cậu cần tích lũy hảo cảm với thần giấc mộng của thế giới này và sử dụng điểm hảo cảm đó để đổi mong ước của mình.

Trì Nam: “Cường độ làm việc trong thế giới giấc mộng có cao không?”

Thân thể nguyên chủ bênh tật triền mien, nếu cường độ công việc quá cao thì cậu sợ mình không làm nổi.

Hệ thống: [?]

[Thời gian của người du mộng là hoàn toàn tự do, bạn có thể sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình hợp lý.]

Quá tốt rồi, Trì Nam sợ nhất là thức đêm. Suy nghĩ một lúc cậu lại hỏi: “Mỗi người du mộng chỉ có thể đổi một nguyện vọng thôi sao?”

[Không, bạn có thể đổi vô số nguyện vọng miễn là bạn có đủ điểm hảo cảm.]

Trì Nam hiểu rõ trong lòng: “Được, tôi đồng ý.”

[Chức mừng bạn trở thành người du mộng mới.]

Có vẻ như nhiều người đã bị kéo vào thế giới giấc mộng này trước cậu. Trì Nam đột nhiên nghĩ tới một chuyện. “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không vượt qua được phó bản?”

[Kết quả của thất bại phó bản chỉ có một, chết.]

Tâm lý Trì Nam chấn động: “Chết trong phó bản có ảnh hưởng đến thực tế không?”

[Hệ thống không thể trả lời.]

Trì Nam, “……”

Cậu cảm giác như mình đã bước một bước lên thuyền giặc, nhưng Trì Nam vẫn không ngần ngại bước nốt chân còn lại lên.

[Vui lòng nhập tên của bạn trong thế giới giấc mộng. Xin lưu ý rằng một khi bạn đồng ý, bạn không thể thay đổi.]

Trì Nam hơi ngạc nhiên, thế giới này lại còn nhân tính hóa đến vậy, còn có thể tự đặt biệt danh nữa. Nói cách khác, cậu có thể sống là chính mình trong thế giới này. Môi cậu khẽ mấp máy và bình tĩnh nói: “Tôi tên là Trì Nam.”

[Thông tin đã được nhập, người du mộng "Trì Nam" hãy k’iểm tra các giá trị ban đầu:

Điểm hảo cảm từ thần giấc mộng : 0

Độ thanh tỉnh: 0

Vật phẩm đặc biệt: Không có

Người du mộng ‘Trì Nam’ hãy chú ý, khi độ thanh tỉnh vượt quá 90, nó sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của bạn trong phiên bản, hãy bảo trì giấc ngủ và đừng tỉnh dậy.]

Trì Nam: "…Được."

[Người du mộng ‘Trì Nam’ bị khiếm thị nên hệ thống đã được cập nhật lên hệ thống giọng nói.]

"Cảm ơn." Cậu dừng lại một chút rồi hỏi: “Hệ thống giấc mơ chọn người như thế nào?”

[Trước thần giấc mộng, mọi người đều có cơ hội.]

“…Tôi không còn câu hỏi nào nữa.”

[Cơn ác mộng đầu tiên được chỉ định ngẫu nhiên cho người du mộng ‘Trì Nam’: Giấc mơ của Du Ngộ.]

Trì Nam sửng sốt. "Gì?!"

[Chúc bạn có một hành trình trong mơ vui vẻ.]

"Chờ đã!"

Thật không may, hệ thống đã chặn hoàn toàn mọi âm thanh, không quan tâm phản ứng của cậu.

Giấc mơ của Du Ngộ… Giấc mơ này…

Ai sẽ tin rằng đây là ngẫu nhiên?! Cậu đột nhiên rất mong chờ, nếu ký ức của Du Ngộ được tái tạo thì sự thật về trận hỏa hoạn năm đó có thể lộ ra.

Sau khi nhập vào cơ thể của Du Ngộ, người giám hộ và bác sĩ tâm lý của cậu đã khuyên cậu không nên về thăm nhà cũ nhưng Trì Nam vẫn quay lại đó nhiều lần để tìm ra sự thật. Đáng tiếc là cho dù cậu đã dùng tất cả biện pháp, từ cầu cơ cho đến thông linh nhưng vẫn không tìm được dấu vết tàn hồn của 13 người đã bị thiêu chết và tiểu thiếu gia Du Ngộ.

Không có dấu vết của ký ức, không có manh mối có thể được tìm thấy trong thực tế. Trải nghiệm trong mơ này khiến cậu không chỉ lấy lại được ánh sáng mà còn biết được chân tướng năm đó, một mũi tên trúng hai đích.

Tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe đột ngột dừng lại, trán của Trì Nam va vào cửa sổ theo quán tính, khiến cậu tỉnh giấc. Giọng nói máy móc của hệ thống đã biến mất từ

lâu.

“Thiếu gia, chúng ta về đến nhà rồi.” Giọng nói của tài xế vang lên nhưng trong gương chiếu hậu, không có ai ở ghế lái.

Lông mi của Trì Nam run lên khi anh nhận ra điều gì đó. "Đây là…"

Người tài xế khẽ cười một tiếng. “Là nhà cũ.”