Chương 49: Quen chịu đựng

Trước đó, ông ấy nghe thấy lời của Tô Tinh Duyệt, cũng cảm thấy rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy bài tập mà Tô Tinh Thần làm, cơn giận mà ông ấy cảm thấy bỗng nhiên lắng dịu.

Trong mắt ông ấy, dù vì lý do gì, con gái chịu khó học hành, thay vì cả ngày theo đám bạn xấu không học hành, đã là điều tốt rồi.

Theo ông ấy, những kẻ cả ngày không học hành, đánh nhau, tóc nhuộm đủ màu như Trình Khang Nghiêu, chính là đám bạn xấu.

Nhìn thấy những quyển sách được đặt trên chiếc giường chật hẹp của Tô Tinh Thần, ông ấy mới nhận ra, chỗ ngủ của cô thật sự rất chật chội.

Nhưng con người thường quen với việc chịu đựng không phản kháng.

Mẹ Tô tính tình cứng rắn và khó chịu, Tô Tinh Duyệt lại ghê gớm, nên mọi người thường quen với việc ưu tiên suy nghĩ của họ, chịu đựng người có tính tình tốt, quen với việc để người tốt phải nhẫn nhịn.

Ông ấy mỉm cười an ủi Tô Tinh Thần: "Đang làm bài tập à, tốt lắm." Rồi kéo mẹ Tô ra ngoài, quay đầu trấn an hai cô con gái, "Các con cứ đọc sách đi."

Ba Tô kéo mẹ Tô vào phòng: "Em đừng chỉ nghe lời đồn mà tin, dù Tinh Thần học vì lý do gì, con bé chịu học là điều tốt."

Ông ấy cho mẹ Tô xem vở bài tập của Tô Tinh Thần: "Em xem, con bé chịu ở nhà yên ổn làm bài tập, còn hơn là ra ngoài chơi với đám bạn xấu."

Mẹ Tô không thèm nhìn, nhận lấy vở bài tập và xé toạc làm đôi.

Ba Tô muốn ngăn cản cũng đã muộn, nhìn quyển vở bị xé làm đôi, ông ấy cũng tức giận: "Quyển vở đang yên đang lành thế kia mà em xé nó làm gì?"

"Vở bài tập? Nó biết làm bài tập à? Chỉ giỏi lừa dối anh thôi!"

"Tôi đã nói như thế nào? Tôi đã nói rằng nó không thể học tốt được mà phải không? Bây giờ tôi nói trúng phóc chưa? Nói là đi học thêm, kết quả là để yêu đương, đuổi theo người ta đến tận nhà."

"Anh còn tiêu nhiều tiền cho nó đi học thêm, tôi ném tiền xuống nước, còn nghe được tiếng vang!"

Mẹ Tô càng nói càng tức giận.

Ba Tô bất lực nói: "Bây giờ tiền đã nộp rồi, làm sao bây giờ? Cứ để nó học một năm thử xem, không được thì chúng ta không đi nữa được không?"

"Không được!" Mẹ Tô mặt mày nghiêm nghị, không cho phép bàn cãi, "Lớp học thêm ở chợ nhỏ kia không được à? Sao lại phải học cái lớp đắt đỏ như vậy? Anh tưởng nó thực sự muốn đi học, kết quả thì sao?"

Bà ấy lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi đã nói đang yên đang lành thế nào lại muốn đi học thêm, học thêm cái gì? Dương Dương và Duyệt Duyệt cũng chưa bao giờ đi học thêm, vẫn thi đậu top đầu, nếu thực sự muốn học, sao không học theo chị em Dương Dương, Dương Dương còn nhỏ hơn nó một tuổi đấy, đã lên lớp 10 rồi!"