Tô Tinh Duyệt lườm về phía phòng mình, đầy bất bình: "Cũng chỉ vì nó, con ở trường mất hết cả mặt mũi rồi."
Ba Tô sợ hai chị em lại cãi nhau, vội vàng tới vỗ về lưng Tô Tinh Duyệt: "Con nhường nhịn em ấy một chút, nhường nhịn em ấy, con là chị cả, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Tô Tinh Duyệt ban đầu không định nổi giận, nhưng nghe đến đây thì tức không chịu nổi: "Tại sao con phải nhường nó? Con chỉ lớn hơn nó một tuổi, Tinh Dương còn nhỏ hơn nó nữa kìa, cũng chẳng thấy ba mẹ bảo nó nhường Tinh Dương, tại sao con phải nhường?"
Nước mắt oan ức suýt chảy ra.
Cô ta là chị cả thì phải nhịn nhường sao? Cả ngày bảo cô ta nhường người này, nhường người kia, nhường mãi! Cô ta nhường vì cái gì?
Tô Tinh Duyệt quăng cặp sách xuống sofa, không đi lấy cơm, trong lòng tức giận, cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta không biết mình đang giận Tô Tinh Dương hay Tô Tinh Thần, hay là sự thiên vị chói lọi của gia đình, có lẽ cả hai.
Nhưng cô ta biết, cảm giác ghen tị và không cam lòng này không thể trút lên đầu em trai, chỉ có thể tìm cớ để giận Tô Tinh Thần.
Mẹ Tô nghĩ cô ta tức giận vì Tô Tinh Thần, liền trừng mắt ba Tô: "Anh ít nói mấy câu đi." Rồi nói với Tô Tinh Duyệt: “Chuyện nhỏ như vậy khóc cái gì?"
Tô Tinh Duyệt càng nói càng thấy oan ức: "Đối với ba mẹ là chuyện nhỏ, nhưng ba mẹ có biết bạn bè trong lớp nói gì về con không? Bây giờ họ đều nói con là chị gái của "tóc sư tử"!"
Tô Tinh Dương nhân lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nói một câu: "Sao không ai gọi em là em trai của "tóc sư tử"?"
"Ai biết được em? Em cả ngày chỉ biết chơi bóng rổ, ai dám nói trước mặt em?"
Bà lão thấy cháu gái cả đến cả cháu trai lớn cũng không tha, không vui nói: "Được rồi, nói nó thì nói, sao lại nói đến em trai cháu vậy? Thằng bé đâu có làm gì cháu?" Lại nói với ba Tô, lặp lại lời cũ: "Mẹ đã bảo là đừng đưa nó về mà?"
Giọng của Tô Tinh Duyệt vốn không nhỏ, lại cố tình để Tô Tinh Thần nghe được, những người khác cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc của cô, không hề giảm âm lượng.
Cô hấp thụ khí vào cơ thể, lập tức tai thính mắt sáng, cuộc trò chuyện trong phòng khách tự nhiên không sót một từ, mở mắt nhìn về phía cửa phòng, sau đó trải giường đi ngủ.
Mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào trần nhà nhưng chẳng thể nào chợp mắt được.
Cô muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không biết nên đi đâu.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3