Vốn dĩ với thành tích của Tô Tinh Thần là không thể vào được, nhưng một là cô đã học trung học cơ sở ở trường ngoại ngữ, hai là ba Tô những năm này sửa xe ở đây, quen biết hết mọi người đến sửa xe, có mối quan hệ rộng lớn, mới có thể đưa Tô Tinh Thần vào học.
Không phải là lớp học tốt gì, ở những trường tư thục như thế này, luôn có một lớp dành riêng để sắp xếp cho những học sinh có thành tích kém nhưng lại giàu có hoặc có mối quan hệ để chui cửa sau. Lớp của Tô Tinh Thần chính là tập hợp của những học sinh như vậy trong cấp của họ, tất cả đều là những đứa trẻ giàu có nhưng học dốt đi chui cửa sau.
Bây giờ là cuối năm, thời điểm bận rộn nhất trong năm, cửa hàng thiếu nhân công, mẹ Tô đang đau đầu vì chuyện tuyển dụng học việc. Thấy Tô Tinh Thần không nghe lời, bà liền bảo cô nghỉ học đi làm việc ở cửa hàng trong dịp nghỉ, để cô phải chịu khổ một chút.
Trong mắt mẹ Tô, Tô Tinh Thần chỉ là vì ít chịu khổ, mới có sức làm trời làm đất suốt ngày.
Nhưng ba Tô không thích nghe những lời này, ông ấy quát mắng: "Nói bậy bạ gì đấy? Con bé còn nhỏ, bây giờ nhiệm vụ của nó là học hành, đừng nói là vài chục nghìn một năm, dù là mười mấy vạn một năm tôi cũng sẽ lo!"
Mẹ Tô cau mày: "Tôi nói bậy ở đâu? Nếu nó có thể học tốt tôi có ngăn cản đâu? Nếu nó có thể thi đạt top 20 như Duyệt Duyệt và Dương Dương, tôi cũng cho nó học, nhưng nó có học không? Cho nó tiền học cũng như ném tiền xuống nước, tuổi còn nhỏ? Những đứa học việc trong cửa hàng cũng mới chỉ 15, 16 tuổi đã đi làm rồi. Theo tôi, phải cho nó chịu khổ một chút, nó mới biết mình đang sống tốt như thế nào, đừng suốt ngày không biết trân trọng, ra ngoài kia đánh nhau, tôi thực sự không rảnh để hàng ngày phải lo lắng về chuyện của nó ở trường."
Nghĩ về chuyện hôm nay ở trường mà bà ấy còn tức giận, nói: "Bây giờ cửa hàng đang bận, tao không có thời gian để cãi nhau với mày, nếu mày còn làm trò ngoài kia, năm sau tao sẽ chuyển mày về!"
Đây là câu cửa miệng của mẹ Tô, mỗi lần bà ấy mắng cô đều nói "nếu con không muốn như thế này thì năm sau (học kỳ tới) mẹ sẽ chuyển con về!", nhưng cậu và mợ đã nuôi cô hơn mười năm, dù mẹ Tô có mặt dày đến đâu, cũng không thể để anh trai và chị dâu mãi giúp họ nuôi con gái.
Vì vậy, dù mẹ Tô luôn nói như vậy, bà ấy cũng không thể không để cô ở lại thành phố.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3