Chương 15: Quan trọng là tu luyện

Nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, Tô Tinh Thần cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng hơn nhiều.

Bên cạnh có một siêu thị nhỏ, cô đến đó mua kem dành cho trẻ em và kem dưỡng tay, một gói qυầи ɭóŧ, vài đôi tất và một đôi dép lê.

Vừa tắm xong, mặt chưa thoa gì, giờ bị gió đông thổi vào, da có phần khô.

Những sản phẩm chăm sóc da này so với những thứ cô luyện ra ở thế giới tu tiên đương nhiên không thể so sánh, nhưng đây không phải là thế giới tu tiên, chỉ có thể tạm dùng, trong lòng lại dự định, khi nào lại làm ra những sản phẩm chăm sóc da của kiếp trước, đổi lấy tài nguyên tu luyện, chỉ không biết liệu những nguyên liệu đó có ở thế giới này không.

Có điều, quan trọng nhất vẫn là tu luyện.

Trong lòng nghĩ loạn cả lên, lát sau cô đã lên tới lầu, bà lão trong nhà thấy cô về, tay còn xách đồ liền bắt đầu mắng: "Ba mẹ mày kiếm được vài đồng cũng không dễ, chỉ biết tiêu hoang bên ngoài, bảo làm việc như muốn lấy mạng mày vậy, tiêu tiền thì biết lắm!"

Trên ghế sofa có một người, nghe thấy tiếng mắng của bà lão rất không kiên nhẫn nói một câu: "Được rồi! Vừa về đã la lối, không có lúc nào yên tĩnh."

Bà lão bị phản đối liền không nói nữa, nhưng vẫn nhìn cô bằng ánh mắt không vui.

Người ngồi trên sofa đang xem tin tức sáu mươi phút của đài địa phương, nhìn cô lơ đãng một cái, ngạc nhiên: "Sao lại cắt tóc?"

Tô Tinh Thần cũng nhìn ông cụ trên sofa: “Thấy phiền."

Ông cụ cũng khoảng hơn sáu mươi tuổi, dáng người cao lớn, không vì tuổi tác mà gù lưng.

Bà lão thấy kiểu tóc của Tô Tinh Thần, lại liếc cô một cái: "Không ra nam không ra nữ."

Bây giờ đã là cuối năm, trời tối sớm, mới chỉ năm giờ mà đêm đã buông xuống hoàn toàn.

Ông Tô như lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt cháu gái mình sạch sẽ đến thế, nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi nói: "Cắt đi cũng tốt, đợi tóc mới mọc ra thì đừng nhuộm nữa, lộ cả khuôn mặt ra trông xinh biết bao, bé gái buộc cái bím tóc, trông mát mẻ sảng khoái là được, mặt cháu đã nhỏ, còn ngày nào cũng che bằng tóc, trông như cái thìa."

Nói xong, ông cụ lại chú ý về chiếc ti vi.

Tô Tinh Thần cũng không đáp lại, đi thẳng về phòng tiếp tục ngồi thiền tu luyện.

Bên ngoài, bà lão vẫn chỉ vào bóng lưng cô mà nói với ông Tô: "Ông xem nó kìa! Ông xem xem! Như thể ai nợ nó tám trăm triệu ấy, cả ngày không học hành gì, trước đây nhuộm tóc thành màu sắc loè loẹt không nói, giờ lại cắt tóc như thế, có mấy đứa con gái giống nó?"