Chương 5

"Chào ngài, Bùi tiên sinh, tôi là người cùng ngài ở quán rượu buổi tối hôm ấy, tôi muốn thương lượng với ngài một chuyện rất trọng yếu, nếu như được thì hi vọng ngày mai có thể gặp mặt ngài tại Thịnh Châu."

"Ầm" một tiếng, điện thoại rơi xuống mặt bàn, Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại..

Một phút, hai phút.. Mười phút trôi qua, tin nhắn gửi đi như đá chìm vào biển lớn. Lòng Lâm Ngộ An chùng xuống. Nhưng cậu lại nghĩ tới, Mạc văn Kỳ nói, Tập đoàn Bùi thị là ở thành phố A xếp số một số hai. Hắn là giám đốc chắc chắn sẽ không rảnh rỗi được như học sinh các cậu, nói không chừng bận quá chưa thấy tin nhắn. Từ từ, không vội, chờ một chút. Lâm Ngộ An mím môi, cưỡng ép an ủi mình. Chờ lần này cuối cùng chờ được các bạn cùng phòng quay về.

"Tam nhi, ở nhà ăn chỉ còn lại cháo trắng nấu với trứng bắc thảo và thịt nạc thôi, mau ăn đi, còn nóng lắm."

Cao Tường Vũ để gói cháo trên bàn của Lâm Ngộ An, cậu nói tiếng cảm ơn, mở túi ra, mùi trứng bắc thảo phả vào mặt.. Sắc mặt Lâm Ngộ An hơi đổi một chút, cuối cùng là nhịn không nổi, đột nhiêu đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, che ngực "ọe" một tiếng nôn một trận.

Ba người kia đều hoảng hốt, nhanh chóng đưa nước và khăn mặt, tay chân luống cuống. Giữa trưa Lâm Ngộ An không ăn gì, cái gì cũng không nôn ra được. Cậu cầm cốc nước súc miệng, lông mi run run nhấc lên, nhìn chính mình tái nhợt yếu duối trong gương, đôi mắt mèo đẹp đẽ mang theo nước mắt ướt át..

Lâm Ngộ An hít mũi một cái, bỗng thấy viền mắt chua xót.

Giải bóng rổ giữa các Học viện kết thúc, ngày mai là cuối tuần, xế chiều hôm nay giáo viên vừa thông báo tổ chức họp lớp.

Lâm Ngộ An như vậy, mọi người cũng không dám làm phiền cậu, Triệu Thừa Phi giật giật môi, cuối cùng chỉ nói: "Ba giờ mới họp lớp, cậu nghỉ ngơi một lát, đến giờ chúng tớ gọi cậu dậy rồi đi."

Giữa trưa tâm thần Lâm Ngộ An đều mệt mỏi, lúc này cũng chịu không nổi nũa, nghe vậy gật gật đầu, yên lặng leo lên giường nằm nghỉ. Có thể là do mang thai, cậu đặc biệt mẫn cảm, điều hòa bật 25 độ cậu vẫn cảm thấy có chút lạnh. Đắp lên người cái chăn mỏng, trước khi nhắm mắt ngủ, cậu nhìn điện thoại một chút.

Vẫn là không có tin nhắn hồi âm.

Cậu nhíu mày, lòng đầy tâm sự mà nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, tại tập đoàn Bùi thị.

Thư ký Lý nở nụ cười thỏa đáng tiễn nhóm người hợp tác khó đối phó đi, bàn đến giữa trưa mới thoáng thả lỏng ra. Hắn thở dài một cái, rũ mắt nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ, giám đốc còn chưa ăn trưa. Nhớ tới lão gia tử đã dặn hắn trông chừng giám đốc ăn cơm cho đủ bữa, thư ký Lý vội vã đặt món ăn ở một quán ăn gần đây, làm xong mọi việc, hắn mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra.

Công việc của giám đốc luôn do hắn xử lý cũng như liên hệ ai hợp tác trong công việc. Tuy nhiên, có một ít Omega hay Beta lại thấy sang bắt quàng làm họ, không biết từ đâu lấy được số điện thoại, nhắn một ít thông tin không rõ thật giả. Cũng vì thế, lúc nhìn thấy tin nhắn Lâm Ngộ An gửi tới, hắn hoàn toàn không để trong lòng. Học được cũng không tệ lắm còn biết được giám đốc mới đến Thịnh Châu gần đây.

Mà trò hề thế này hắn thấy nhiều lắm rồi nên nhanh chóng liền bỏ ra sau đầu.

* * *

Lâm Ngộ An có việc, mơ mơ màng màng nằm một canh giờ cũng không ngủ được, sau đó cơn buồn ngủ dâng lên thật sự không nhịn được mà ngủ thiếp đi, đến ba giờ chiều còn có họp lớp, không thể vắng mặt, bạn cùng phòng gọi cậu dậy nhưng cậu vẫn mơ màng. Sau khi ngủ dậy, đầu óc choáng váng như say xe, chân tay vô lực, cảm thấy có chút buồn nôn. Lâm Ngộ An là người luôn vui vẻ hăng hái mà nay mặt mày phờ phạc, tóc trên đầu thường loạn mà nay cũng ngoan ngoãn xẹp xuống, cả người ủ rũ mang dáng vẻ của một bé đáng thương. Nhất thời, cậu vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn cũng đã lấy điện thoại ra, nhìn xem phần thông báo, trong con ngươi không khỏi lộ ra vẻ mất mát.

Vẫn không có tin tức gì.



"Tam nhi, đừng nhìn nữa! Còn có mười phút thôi, nhanh lên đi!" Triệu Thừa Phi ồn ào.

Lâm Ngộ An đóng điện thoại lập tức, lên tinh thần: "Được rồi."

Cậu đẩy giường một cái tính nhảy xuống nhưng lúc thả chân ra bỗng nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến hóa, cuối cùng chậm chạp xoay người, ngoan ngoãn leo thang xuống từng bậc từng bậc một.

Mạc Văn Kỳ híp mắt một cái cảm thấy rất kì quái.

Triệu Thừa Phi lại không có ý kiến gì, chờ Lâm Ngộ An thay quần áo xong liền lôi kéo mọi người chạy ra bên ngoài có thể nói là tốc độ sống còn.

Phòng học ở trên tầng bốn, tố chất thân thể của Lâm Ngộ An không phải quá tốt nhưng cũng hay chơi bóng rổ, trước đây, độ cao của tầng bốn đối với cậu là không có vấn đề gì mà bây giờ mới leo đến tầng ba, cậu đã thở hồng hộc, leo đến tầng bốn, sau gáy đã ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt có chút trắng bệch. Sau khi đến được phòng học, trong người càng thấy khó chịu.

Nói là họp lớp trên thực tế là ở bên trong một hội trường lớn, các bạn học đều đã đến. Thời điểm này nắng nóng vẫn còn, dễ dàng chảy mồ hôi, trên người bạn học khó tránh khỏi sẽ có ít mùi vị. Trước đây, Lâm Ngộ An là Beta cũng không có cảm giác gì không đúng, nhưng bây giờ phân hóa thành Omega, lại còn mang thai, cả người vô cùng mẫn cảm, vừa vào phòng học liền cảm thấy giống như ở chợ bán đồ ăn, đủ loại mùi vị, hun đến sắc mặt cậu trắng thêm vài phần.

Bạn cùng phòng thấy cậu đi lảo đà lảo đảo vẫn luôn lo lắng đề phòng: "Hay là cậu trở về nghỉ ngoi chút đi, giáo viên có hỏi chúng tớ sẽ nói giúp cậu."

Lâm Ngộ An nằm bẹp trên bàn, mặt chôn giữa cánh tay, ít nhiều có thể che đậy một ít mùi xung quanh. Cậu phờ phạc lắc đầu một cái, âm thanh rầu rĩ nói: "Thật khó khăn mới lên tơi nơi, tớ không muốn lại đi xuống nữa."

Lâm Ngộ An luôn là mặt trời nhỏ trong phòng ngủ, cả ngày dương quang, vui vui vẻ vẻ, Triệu Thừa Phi không nhìn được dáng vẻ phờ phạc này của cậu, vừa buồn cười vừa đau lòng, không nhịn được liền sờ sờ sợi tóc dựng lên của cậu. Nếu là bình thường, cậu phải cãi nhau một trận với Triệu Thừa Phi nhưng hiện tại cả ngời không có sức lực, chỉ có thể hung tợn lườm hắn một cái.

Cao Tường Vũ không nhìn nổi nữa, vỗ Triệu Thừa Phi một cái: "Cậu đừng trêu cậu ấy nữa!". Quay đầu nhìn Lâm Ngộ An: "Cậu ngủ chút đi, giáo viên có hỏi thì tớ sẽ bảo là cậu không thoải mái trong người."

Thật sự thì hiện tại Lâm Ngộ An ngủ không được, cậu vẫn luôn nghĩ đến tin nhắn gửi đi lúc trước, đã hai giờ trôi qua vẫn chưa nhận được hồi âm. Cậu miễn cưỡng cười cười, đầu chôn ở giữa hai cánh tay, không ngừng chọt chọt điện thoại di động.

Giáo viên tổ chức họp lớp kì thật cũng chỉ nói mấy chuyện cơ bản, không ngoài chuyện thành tích của học kì này đồng thời nói thêm một chút về kế hoạch trong học kỳ tới.

Lâm Ngộ An nghe câu được câu không, nghe đến nếu thành tích không lọt top 100 thì sẽ bị thông báo cho gia đình, cậu dừng động tác đang chơi điện thoại lại một chút.

Kết quả thi học kỳ của Lâm Ngộ An đại khái đều không tốt lắm nhưng cũng là không quá kém. Huống chi.. Dù giáo viên có thông báo với cha mẹ cậu, chỉ sợ mẹ cậu cũng chỉ mang biểu tình mài sắt không nên kim. Nhiều năm như vậy, cậu đã quen thuộc từ lâu.

Họp lớp kết thúc đúng năm giờ. Trong lúc này, tin nhắn gửi lúc sáng vẫn không nhận được hồi âm. Đáy lòng Lâm Ngộ An chìm xuống nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra, cười cười nhìn bạn cùng phòng: "Đi thôi. Bây giờ về phòng ngủ trước hay đi luôn phố ăn vặt?"

Cao Tường Vũ nhướn nhướn lông mày: "Ngày hôm nay đi ăn?" Trước đó đã nói mời ăn cơm, Lâm Ngộ An gật đầu: "Hiếm khi đi ra ngoài nên nay đi luôn, ngày mai tớ không muốn đi ra ngoài."

Triệu Thừa Phi hơi chần chờ: ".. Nhưng hôm nay cậu không khỏe mà?"



"Không sao đâu, mời mọi người ăn, tớ ăn thanh đạm chút là được."

"Vậy ăn lẩu đi." Cao Tường Vũ nói: "Gọi lẩu uyên ương.."

* * *

Bọn họ đi sớm, lúc này chỗ trống ở nhà hàng rất nhiều. Lâm Ngộ An hào phóng gọi một bàn đồ ăn, các bạn cùng phòng cũng biết cậu đi làm thêm ở ngoài kiếm được không ít nên cũng không khách khí.

Đều là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, lượng cơm ăn vốn nhiều, gọi một bàn sau lại thêm một bàn đồ ăn. Ăn được lúc, Triệu Thừa Phi bỗng đề nghị uống chút bia, mí mắt Lâm Ngộ An nhảy một cái, lạnh lùng nói: "Cậu quên mất giáo viên vừa nói gì rồi à?"

Triệu Thừa Phi mộng bức: "Cậu nói gì cơ?" Hay nghĩa là Lâm Ngộ An sao có thể để ý giảng viên phụ đạo nói cái gì?

Lâm Ngộ An không nói gì, Mạc văn Kỳ vẫn lạnh lùng nói: "Hắn nói có một vị học trưởng uống say ở bên ngoài, buổi tối lúc ngủ nôn kẹt trong miệng, sặc chết rồi, đến sáng ngày thứ hai mới có người phát hiện thấy."

Triệu Thừa Phi đang ôm bụng cũng ngừng lại, nổi da gà. Vẻ mặt hắn đau khổ nói: "Các cậu không cần hùa nhau nguyền rủa tớ như thế chứ? "

" Được. "Cao Tường Vũ vỗ vỗ Triệu Thừa Phi:" Muốn uống gì? Chờ lão tam khỏe lại rồi nói, bây giờ không lẽ chúng ta uống còn lão tam ngồi nhìn? "

Triệu Thừa Phi chẹp chẹp miệng:" Tớ chỉ là hỏi một chút thôi mà. "

Gọi một nồi lẩu uyên ương, nhưng Lâm Ngộ An chỉ chọn ít rau cải xanh để ăn rất giống như là đang ăn độc dược. Triệu Thừa Phi là chưa từng thấy ai ăn lẩu mà khổ sở như thế.

" Không có bia nhưng ngược lại có rượu trái cây. "Lâm Ngộ An nói:" Uống một chút đi? "

Triệu Thừa Phi khen hay.

Lâm Ngộ An cười nhìn bọn họ.

Điệ thoại di động của Lâm Ngộ An để ở trên bàn đã mở âm lượng đến mức tối đa nhưng mãi vẫn không có âm thanh thông báo tin nhắn hay cuộc gọi cậu muốn nghe nhất đến. Ăn cơm xong, một đám người ngồi chơi điện thoại, Lâm Ngộ An mượn cớ đi vệ sinh, đầu tiên đi thanh toán tiền ăn sau đó đi tới một góc yên lặng.

Ánh đèn bên ngoài sáng tỏ, tràn ngập tiếng thảo luận của các thực khách mà bên trong góc nhưng là tối tăm, ngăn cách phần lớn tiếng vang ở bên ngoài. Lâm Ngộ An dựa lưng vào vách tường, mí mắt gom lại, ánh đèn từ xa chiếu lên khuôn mặt đang mông lung của cậu, phản chiếu gương mặt lúc sáng lúc tối.

Cậu cụp mắt nhìn điện thoại, trên đó nằm im một chuỗi chữ số cậu đã thuộc lòng. Cậu căng thẳng, đầu ngón tay dừng trên điện thoại thật lâu vẫn chưa ấn xuống. Vốn chỉ là gọi điện bình thường, giờ khắc này lại đặc biệt do dự. Đôi mắt Lâm Ngộ An có chút chưa xót, ánh đèn nóng rực ở xa phản xạ trong con ngươi đặc biệt hiện ra vẻ trong suốt, long lanh như luu ly vừa chạm vào liền nát tan.

Lâm Ngộ An khẽ mím môi, ngón tay cái tàn nhẫn mà ấn xuống.

" Tút, tút, tút.."