Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngộ An tràn đầy phấn khởi, ăn sáng xong liền lôi kéo Bùi Yến Chu đi siêu thị gần đây mua sắm.

Tối hôm qua, hai người đã lên một loạt danh sách đồ dùng, đồ ăn cần mua, vậy mà một tờ giấy suýt không đủ chỗ. Trước khi xuất phát, dì Tôn lại nhờ bọn họ mua thêm một ít gia vị, đóng góp thêm một phần vào công trình vĩ đại của họ.

Đến siêu thị cũng sắp chín giờ rồi, lúc này người trong siêu thị cũng đang đông, Lâm Ngộ An đẩy cái xe mua sắm, lắc qua lắc lại tờ giấy liệt kê danh sách mua sắm. Hôm nay Bùi Yến Chu không cần làm việc, nên tự nhiên cũng không phải mặc âu phục giày da mà mặc một quần áo màu đen bình thường, còn Lâm Ngộ An lại mặc bộ đồ màu trắng, lúc hai người cùng xuống lầu, dì Tôn và quản gia thấy được, trên mặt đều nở nụ cười như hiểu rõ làm mặt Lâm Ngộ An có chút đỏ lên.

Đầu tiên là khu rau củ, sau đó tới khu bán thịt, cuối cùng là khu hải sản tươi sống. Bùi Yến Chu đi theo phía sau Lâm Ngộ An, bởi vì ít khi tới siêu thị nên hôm nay cảm giác khá là mới lạ. Hắn yên lặng đẩy xe mua sắm đi theo Lâm Ngộ An, làm cái người xách đồ hợp lệ. Nhưng làm Bùi Yến Chu kinh ngạc lại là Lâm Ngộ An nhìn như xe chạy quen đường, đối với phẩm chất tốt xấu của thực phẩm đều có thể nói ra mạch lạc rõ ràng.

Cậu quay đầu cười: "Ba mẹ tôi có lúc rất bận, tôi ở nhà một mình không muốn gọi đồ ăn ngoài, cũng chỉ có thể học nấu ăn mà thôi. Không nói những cái khác, một ít móm ăn thường ngày với tôi cũng không có vấn đề gì." Cậu vỗ bộ ngực, thề son sắt nói: "Ngày hôm nay, để anh nếm thử chút tay nghề của tôi nhé."

Bùi Yến Chu thích nhất là bộ dạng tỏa sáng của cậu, nhẹ giọng cười nói: "Được."

Rau củ các loại, nấm rồi thịt, Lâm Ngộ An một bên mua, một bên mở wechat hỏi ba người kia ăn gì.

[Ya~: Tớ đang ở siêu thị, có cái gì muốn ăn thì nói nhanh nhé. Quá hạn là không đợi đâu.]

Ở phương diện ăn uống thì Triệu Thừa Phi vĩnh viễn là tích cực nhất.

[Triệu Thừa Phi: Tớ muốn ăn tôm hùm với cua Hoàng Đế.]

Mặt Lâm Ngộ An xạm lại.

[Ya~: Đi ăn không khí đi.]

Cái giờ này, lại còn cuối tuần, như bình thường thì ba người kia chắc chắn chưa có tỉnh nhưng hôm nay là một ngoại lệ.

[Cao Tường Vũ: Cậu cứ tùy ý mua đi, lão tứ không phải là thích ăn nấm sao? Cậu mua nhiều nấm chút.]

[Mạc Văn Kỳ: Tớ sao cũng được.]

[Triệu Thừa Phi: Tớ muốn ăn thịt. Thật nhiều thật nhiều thịt.]

Nhìn bon họ trong wechat làm ầm ĩ, Lâm Ngộ An chỉ thấy buồn cười, cầm tờ danh sách lên, xác định không có sai sót gì.

Bùi Yến Chu hỏi: "Bọn họ nói muốn ăn gì?"

Lâm Ngộ An dở khóc dở cười: "Nói muốn ăn tôm hùm với cua Hoàng Đế."

Bùi Yến Chu trầm ngâm trong chốc lát: "Bây giờ hơi trễ, để tôi gọi người đưa tới.."

Lâm Ngộ An thấy hắn làm thật, vội vàng nói: "Đừng, bọn họ chỉ là đùa giỡn thôi."

Điều kiện gia đình Triệu Thừa Phi cũng không tồi, nói như vậy chỉ là tìm việc mua vui, đưa mình ra làm trò cười mà thôi. Cậu nắm tay Bùi Yến Chu đi tới khu hải sản tươi sống, nhìn con tôm hùm be bé đang quơ cái càng lớn, cậu thầm nghĩ trong lòng, tôm hùm lớn không có cách nào thỏa mãn nhưng tôm hùm nhỏ thì vẫn được.

Lâm Ngộ An đang dịnh tới gần nhưng khi ngửi thấy mùi hải sản, cậu lại thấy khó chịu. Bùi Yến Chu quan tâm hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lâm Ngộ An: "Có chút buồn nôn."

Bùi Yến Chu nhìn con tôm hùm nhỏ đang giương nanh múa vuốt, trầm mặc chốc lát nói: "Muốn mua bao nhiêu?"

Lâm Ngộ An cười khanh khách nhìn hắn: "Mua trước một túi đi."

Túi mua sắm ở siêu thị đều khá lớn, một túi, đủ cho bọn họ ăn.

Lâm Ngộ An đứng ở bên cạnh nhìn Bùi Yến Chu tay chân vụng về cần lấy vợt đi vớt tôm hùm, xong lại làm một động tác ngốc nghếch ném chúng vào trong túi. Con tôm nhảy nhót tưng bừng, ở trong nước đã không an phận, đến lúc vào túi lại càng không an phận hơn. Túi chưa đầy liền có một con tôm nhảy ra, Bùi Yến Chu mới nghiêng người vồ lấy, một con khác liền theo đó nhảy ra, giống như chơi nhảy tiếp sức. Trên quần áo lẫn tóc của Bùi Yến Chu đều là vệt nước, dáng vẻ luôn tao nhã nay lại có chút chật vật. Lâm Ngộ An đứng bên cạnh không nhịn được cười, nhìn Bùi Yến Chu lao tâm khổ tứ mới lấy được một túi tôm, đôi mắt mèo đều mang theo ý cười vui vẻ.



Đặt tôm lên cân, Lâm Ngộ An gọi một tiếng: "Tiên sinh."

Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy mặt cậu mang bộ dạng giảo hoạt nói: "Anh có biết là có thể nhờ nhân viên công tác vớt tôm hộ hay không?"

Bùi Yến Chu nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ cười một cái, giơ ngón tay điểm lên trán cậu, Lâm Ngộ An lại bưng trán chạy xa, ghét bỏ nói: "Có nước."

Bùi Yến Chu nhìn vệt nước trên ngón tay, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Tôm đã cân xong, Bùi Yến Chu vừa cầm túi vừa đi theo Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An quay đầu lại nhìn hắn, trong con ngươi đều là ý cười. Bùi Yến Chu vô cùng nghi hoặc.

Lâm Ngộ An nhón chân lên, tay xoa giữa chân mày của Bùi Yến Chu: "Nơi này có nước."

Bùi Yến Chu cúi đầu, ánh mắt lướt qua đôi môi hé mở của thiếu niên cuối cùng dừng lại ở đôi mắt lưu ly kia. Lâm Ngộ An cấp tốc thu hồi ánh mắt, đẩy xe mua sắm đến khu bán gia vị.

"Tiên sinh, nhanh lên! Về nhà muộn là những thức ăn này không còn ngon nữa."

Bùi Yến Chu cất bước đuổi theo. Chờ mua xong tất cả thì đã hơn mười giờ, Bùi Yến Chu cầm túi lớn túi nhỏ, ngược lại Lâm Ngộ An lại thoải máu đi theo ở phía sau.

* * *

Đã tháng chín rồi nhưng nắng nóng vẫn chưa tản đi, buổi trưa mà nướng thịt ăn ở bên ngoài không khác nào là dày vò chính mình. Bọn họ hẹn nhau vào bốn năm giờ chiều, xem như là ăn cơm tối luôn.

Buổi trưa, sau khi về nhà, dì Tôn nấu mấy món đơn giản, Lâm Ngộ An tương đối kích động, vốn muốn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước lại bị Bùi Yến Chu cùng dì Tôn đuổi lên lầu đi nghỉ ngơi.

Đến ba giờ chiều, Lâm Ngộ An mới tỉnh dậy, hai người đi siêu thị mua rất nhiều hoa quả, dì Tôn liền làm cho cậu một cốc nước ép xoài, nói cái gì cũng không chịu cho cậu đi vào bếp. Lâm Ngộ An co quắp trên ghế salon chậm rãi uống, mới mấy ngày cậu đã thoai mái hơn, không gò bó trước mặt Bùi Yến Chu như trước nữa.

Tivi đang chiếu phim hoạt hình mà Lâm Ngộ An yêu thích, phim hoạt hình sẽ không giống phim truyền hình hao tâm tổn sức, rất thích hợp để giết thời gian. Mãi đến khi chuông cửa vang lên, cùng lúc đó điện thoại cũng nhận được tin nhắn, Lâm Ngộ An cụp mắt vừa nhìn, nhấp thời nhảy lên, chạy nhanh đi mở cửa dưới ánh mắt căng thẳng của Bùi Yến Chu.

"Thanh ca."

Người thanh niên đang đứng ngoài cửa chính là Triệu Tầm Thanh, thân hình hắn cao cao gầy gò, tùy ý mặc một bộ đồ thể thao như ngày thường, tóc dài thấp thoáng, có vẻ lười nhác, đôi mắt phượng cúi xuống một bộ rất không có tinh thần.

Bùi Yến Chu cũng bước nhanh theo tới, một tay đè vai Lâm Ngộ An lại, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Cẩn thận chút."

Lâm Ngộ An cười ngượng ngùng với hắn, đem lực chú ý dồn hết vào Triệu Tầm Thanh, nghiêng người nói: "Thanh ca, mau vào đi."

Bùi Yến Chu nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Tầm Thanh, Triệu Tầm Thanh giống như cũng phát hiện ra, mắt phượng chậm rãi nhấc lên, khó giải thích được có cảm giác ác liệt. Hai người đều có ý tứ dò xét đối phương.

Chốc lát sau, Bùi Yến Chu nhíu mày, đưa tay nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Triệu Tầm Thanh cũng tùy bắt tay Bùi Yến Chu: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Lâm Ngộ An mơ hồ nhận ra bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo hai người vào trong nhà: "Bên ngoài nóng quá, chúng ta nhanh vào nhà thôi."

Cậu để Triệu Tầm Thanh ngồi trên ghế salon, hỏi: "Thanh ca, anh có muốn uống gì không?"

Thần sắc Triệu Tầm Thanh lười nhác, liếc mắt nhìn Bùi Yến Chu một cái, nói: "Có nước trái cây không?"

Lâm Ngộ An: "Mới vừa mua nho, anh uống nước nho được không?"

Triệu Tầm Thanh: "Cũng được."

Lâm Ngộ An vội vã đi vào nhà bếp, Bùi Yến Chu nhìn cậu bận trước bận sau liền quay đầu lại nhìn về phía Triệu Tầm Thanh, con mắt hơi sâu hơn.

Một lúc sao, hắn châm chước nói: "Thường nghe An An nói về cậu, làm phiền cậu vẫn luôn chiếu cố cho An An."



Triệu Tầm Thanh nói: "Không cần."

Nhà bếp được xây kiểu nửa mở, Triệu Tầm Thanh có thể thấy thân ảnh bận rộn của đứa bé kia. Hắn nhếch miệng cười nhẹ: "Nói nữa, cậu ấy cũng giúp tôi rất nhiều, không thể nói là ai chăm sóc ai. Ngược lại, Bùi tổng," Triệu Tầm Thanh dừng một chút, ánh mắt chuyển tới người hắn: "An An cũng thường xuyên nói với tôi về ngài."

Ngón tay Bùi Yến Chu hơi động: "Ồ! Cậu ấy nói cái gì?"

Triệu Tầm Thanh cười mà như không cười nói: "Cậu ấy nói Bùi tổng tốt biết bao nhiêu, ngày thường chăm sóc cậu ấy như thế nào." Hắn nhếch khóe miệng: "Rốt cuộc thì tuổi còn nhỏ nên nhìn ai cũng tưởng người tốt."

Triệu Tầm Thanh cùng Bùi Yến Chu, ai cũng đều không thể khẳng định mình là người tốt.

Bùi Yến Chu nói: "Tuy cậu ấy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn có năng lực nhìn được ai tốt ai không."

Triệu Tầm Thanh cười khẽ: "Chỉ sợ thấy rõ nhưng đến cuối cùng lại không thể an toàn lui ra."

Bùi Yến Chu hơi nhướng mày.

Triệu Tầm Thanh liếc mắt nhìn hắn, không tiếp tục cái đề tài này, chỉ nói: "Tầng lớp thượng lưu có rất nhiều quy củ, Bùi tổng nên chuẩn bị kĩ càng, không nên để cậu ấy phải chịu ủy khuất, nếu không cậu ấy mà khóc, ngài cũng chưa từng thấy qua đi."

Trong giọng nói của hắn tự như mang theo quấy nhiễu cùng không kiên nhẫn, Bùi Yến Chu nghe xong, mặt lạnh xuống. Lời này vừa nghe thì không có ý gì nhưng từ lúc Lâm Ngộ An biết hắn đến bây giờ vẫn còn chưa khóc trước mặt hắn lần nào. Hơn nữa, thái độ của Lâm Ngộ An đối với vị Thanh ca này trong ngày thường rõ ràng rất thân thiết. Tay Bùi Yến Chu hơi nắm chặt. Ngay lúc này, Lâm Ngộ An bưng nước nho ra, trong tay còn cầm theo cốc nước lọc Bùi Yến Chu hay uống.

Triệu Tầm Thanh cầm chăn lên ngửi một cái: "Mùi vị không sai."

Thần sắc Bùi Yến Chu cũng hòa hoãn lại, bầu không khí giữa hai người hòa hợp, phảng phất như không có đoạn đối thoại vừa nãy.

Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên nhìn một chút, nói lầm bầm: "Bọn Triệu Thừa Phi làm sao còn chưa tới nhỉ?"

Bùi Yến Chu nói: "Chắc sắp đến rồi."

Hắn vừa dứt lời, chuông cửa biệt thự liền vang lên, Lâm Ngộ An đang muốn đi mở cửa thì bị Bùi Yến Chu đè lại: "Chậm một chút."

Triệu Tầm Thanh ngồi một bên uống nước trái cây, khoan thai nhìn hai người, Lâm Ngộ An hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng rồi nhanh chân đi tới cửa.

Mấy cái đại nam nhân đều nói là đến quỵt cơm nhưng cũng không đi tay không mà mua một đống hoa quả với đồ ăn vặt. Lâm Ngộ An chẹp chẹp miệng: "Những thứ đó tớ đều không thể ăn."

Triệu Thừa Phi cười ha hả: "Vậy cậu nhìn bọn tớ ăn là được rồi."

Cao Tường Vũ vỗ hắn một cái, lại cùng Lâm Ngộ An nói: "Có mấy thứ cậu có thể ăn được, bọn tớ hỏi nhân viên cửa hàng rồi.."

Vẻ mặt Lâm Ngộ An kiểu 囧.

Mấy người đi vào trong nhà, Bùi Yến Chu đứng dậy chào đón, còn Triệu Tầm Thanh thì ngồi bên cạnh, lười biếng mà nói một câu chào mọi người. Ánh mắt Mạc Văn Kỳ vô ý nhìn thấy hắn, nhất thời ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Triệu Thừa Phi ửng đỏ, ánh mắt có chút né tránh. Mạc Văn Kỳ nhíu nhíu mày.

Đem bạn cùng phòng sắp xếp cẩn thận, Lâm Ngộ An quá hưng phấn liền mò vào nhà bếp. Để khách ở một mình không tốt lắm nên Bùi Yến Chu ở lại tiếp đón. Nhưng là Bùi Yến Chu cũng không phải người thân thiện, giữa bọn họ cũng không quen biết nhiều, hơn nữa bầu không khí giữa Triệu Tầm Thanh và Bùi Yến Chu cũng thật vi diệu, ba người hai mặt nhìn nhau, một đám nam nhân ngồi cùng một chỗ, nửa ngày cũng không có gì để nói với nhau.

Cuối cùng, ctc phá vỡ yên lặng: "Chúng ta cầm theo chút hoa quả, đi nhà bếp nhìn xem có cần hỗ trợ gì hay không?"

Bùi Yến Chu tự nhiên là đồng ý, Cao Tường Vũ và Triệu Thừa Phi rời đi trức. Triệu Tầm Thanh làm ổ trên ghế salon xem tivi, nhìn Bùi Yến Chu thỉnh thoảng lại nhìn về phía nhà bếp, nói: "Bùi tổng nếu không yên lòng liền đi xem hắn đi, tôi thích yên tĩnh, ở một mình cũng tốt."

Hai người đúng là có gì đó không đúng lắm, Bùi Yến Chu nghe vậy cũng không kiên trì, chỉ nói: "Cần gì cậu cứ nói với quản gia là được."

Triệu Tầm Thanh gật nhẹ đầu.

Đợi đến khi mọi người đều đi vào bếp, Triệu Tầm Thanh mới đưa mắt nhìn cái người duy nhất chưa đi kia. Hắn lười nhác nói: "Cậu biết tôi sao?"

Động tác uống nước của Mạc Văn Kỳ dừng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »