"Cậu là Omega?"
Mới sáng sớm, đây là lúc bệnh viện nhiều người nhất, đâu đâu cũng nghe thấy la hét ầm ĩ, chỉ có bên trong phòng khám là yên tĩnh. Bác sĩ cầm tờ khai trên tay có chút nghi ngờ dò hỏi.
Tay Lâm Ngộ An nắm vạt áo thật chặt, thấp thỏm bất an gật gật đầu: ".. Phải."
Bác sĩ cúi đầu nhìn tờ khai, một lát sau liền nhìn Lâm Ngộ An hỏi: "Gần nhất.. Có hay không phát tình rồi làm chuyện ấy?"
Lâm Ngộ An có chút hồi hộp, dự cảm không lành lần thứ hai dâng lên. Cậu liếm môi: "Có ạ!" Cậu cắn cắn môi dưới, âm thanh có chút run rẩy: "Ý của bác sĩ là gì ạ?"
Bác sĩ cất tờ khai, thanh âm bình tĩnh nói: "Dạ dày của cậu không có vấn đề gì hơn nữa chuyện vừa mới nói đó.." Hắn nâng mắt lên, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn, dung mạo tinh xảo trước mặt, âm thanh cuối cùng nhẹ đi: "Cậu đi khoa sản kiểm tra một chút đi."
Lâm Ngộ An chỉ thấy sấm sét giữa trời quang, suy đoán trong lòng được chứng thực hơn nửa nhưng vẫn không thể tin được. Cậu miễn cưỡng cười: "Bác sĩ, bác sĩ, ngài có phải là nhầm lẫn gì không? Tôi.. tôi.. tôi.."
Bác sĩ nhìn cậu gấp đến mức viền mắt đỏ lên, trong lòng than nhẹ một tiếng, hạ giọng an ủi: "Cậu cứ theo lệ kiểm tra thôi, đừng lo lắng quá."
Lâm Ngộ An làm sao có thể không lo lắng được chứ?
Như thế này có nghĩa là suy đoán xấu nhất của cậu sắp trở thành sự thật.
Đến sáng nay lúc ra ngoài, cậu vẫn nghĩ là mình bị say nắng hoặc ăn đồ ăn bị ngộ độc, thậm chí là bị bệnh nghiêm trọng hơn, cậu cũng có thể chịu đựng.. Nhưng với tình huống này, cậu thật sự chịu không nổi. Cực kì không thể chịu nổi. Cậu nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp liền tái nợt đi. Bác sĩ than một tiếng nghiệp chướng, viết giấy giới thiệu cho cậu đi kiểm tra. Lâm Ngộ An giật giật khóe môi, trầm thấp nói tiếng cảm ơn, tinh thần không ổn cầm giấy giới thiệu rời đi.
Hai giờ sau, Lâm Ngộ An đi giữa đại sảnh đông đúc người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bước chân phù phiếm vô lực, cả người như giẫm phải bông. Đúng là ngày mùa hè, bên ngoài, ánh nắng chói chang làm mắt không thể mở nổi, cậu cầm phiếu kết quả trên tay, dưới ánh mặt trời hai chữ màu đen chói mắt trên tờ giấy trắng vặn vẹo biến hình như là nanh vuốt của ác ma, giương nanh múa vuốt chuẩn bị kéo người xuống địa ngục.
Lâm Ngộ An trống rỗng trong lòng.
Cậu lớn lên thật quá đẹp trai, đứng một lúc liền có y tá nhiệt tình đi tới nhẹ giọng hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không. Cậu siết chặt tờ phiếu kết quả, kiên cường lắc đầu một cái: "Không, không cần đâu. Cảm ơn ạ!"
Nói xong, cậu quay người như chạy trối chết rời đi.
Mặt trời giữa trưa vô cùng nóng, người đi đường qua lại vội vã giống như ở thêm một lát dưới ánh mặt trời sẽ bị hòa tan đi. Nhưng Lâm Ngộ An đứng tại lề đường lại cảm thấy cả người lạnh run, các ngón tay đều run lẩy bẩy.
Người đến người đi như dòng nước, Lâm Ngộ An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đèn đỏ đến lúc đèn chuyển sang xanh cũng không có ý tứ gì là muốn đi. Người đi đường vội vã phía sau, bỗng va phải Lâm Ngộ An, thấp giọng oán giận: "Làm sao vậy? Choáng váng hả? Đứng chỗ này sững người ra làm gì?"
Đoàn người nhanh chóng đi qua đường nhưng do động tác hơi chậm nên mới đến giữa đường thì đèn chuyển sang màu đỏ. Bọn họ chỉ có thể chạy nhanh dưới trời nắng về phía đường bên kia, tới nơi đổ đầy mồ hôi hột nhưng liền bị bốc hơi nhanh chóng, biến mất không còn tăm tích.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, đèn xanh chuyển sang đỏ. Không biết qua bao nhiêu lần như thế, trong mắt cậu mới có chút thần thái, nhấc chân bước đi như đạp trên kẹo bông gòn, lảo đảo đi qua đường làm cho những người nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía.
Một chiếc xe tư nhân nhanh chóng chạy qua, cảnh vật bên đường đều hóa thành bóng mờ. Người bên trong xe tùy ý nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc thấy thiếu niên tinh xảo đứng bên cạnh đường, nam nhân trừng mắt nhìn, lần thứ hai nhìn lại đã không thấy người đâu nữa.
Bùi Yến Chu nhíu mày, trợ lý ngồi bên cạnh vừa đúng lúc đánh gãy suy nghĩ của hắn.
"Tổng giám đốc.."
* * *
Bệnh viện cách trường học không xa, tàu điện ngầm là phương tiện di chuyển chính. Cả người Lâm Ngộ An lơ mơ không trạng thái, mơ mơ màng màng không biết trở về phòng ngủ như thế nào.
Lúc này lại thời khắc mấu chốt của trận bóng rổ, tiếng người huyên náo trên sân bóng, cố sức mà hét lên loạn xì ngầu, vị trí phòng 413 không cao không thấy, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hoan hô bên ngoài. Mà bên ngoài náo động lại không ảnh hưởng gì tới Lâm Ngộ An.
Đèn trong phòng ngủ không mở, tối đen một mảnh, Lâm Ngộ An ngồi ngơ ngác trên ghế, nhìn tờ phiếu kết quả, kéo kéo khóe miệng không biết nên khóc hay nên cười. Cứ lặp đi lặp lại như vậy một lần lại một lần.
Omega không phải là như thế đi?
Lâm Ngộ An nhắm mắt lại, lòng nặng trịu, nuốt không trôi nhả không ra.
Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân "lạch cạch", vài thanh âm quen thuộc truyền vào phòng ngủ qua kẽ hở dần dần rõ ràng.
"Haiz.. Học viện Luật cắn thật chặt! Như là cao bôi trên da chó. Đại Lâm bọn họ bị dính đến nhúc nhích không nổi."
"May mà hữu kinh vô hiểm, thuận lợi giành được chiến thắng."
"Đó chính là thực lực của Học viện không có gì để nghi ngờ.. Tam nhi đâu? Cậu ấy đã về hay chưa?"
"Không biết nữa, tớ nhắn tin cho cậu ấy nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời."
"Làm sao mà chậm như vậy được chứ.."
Là bọn Triệu Thừa Phi. Lâm Ngộ An ánh mắt hơi giật giật.
Trong lòng cậu chứa đầy tâm sự, lúc này chỉ cảm thấy may mắn không cho bọn họ đưa mình đi.
Tiếng bước chân ngày càng gần, giọng oang oang của Triệu Thừa Phi cũng càng rõ ràng hơn: "Chìa khóa, ai mang theo chìa khóa không?"
"Lão tứ, nhanh mở cửa đi, nóng chết ba ba rồi!"
Âm thanh mở khóa cửa vang vọng bên tai. Lông mi Lâm Ngộ An run rẩy, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, cửa "kẹt kẹt" một tiếng bị mở ra, Lâm Ngộ An luống cuống tay chân bỏ tờ phiếu kết quả vào ngăn kéo cất đi.
"Ba" một tiếng, đèn phòng ngủ bị mở ra, Lâm Ngộ An híp mắt lại, đột nhiên nghe thấy: "Ngọa tào."
Tiệu Thừa Phi lúc thấy một người lặng im không động đậy từ trong bóng tối hiện ra, suýt nữa bị hù chết, đợi thấy rõ cả người, hắn không nhịn được vỗ ngực, sợ hãi nói: "Cậu về lúc nào a? Sao mà không bật đèn lên thế?"
Cao Tường Vũ nói tiếp: "Điều hòa sao cũng không bật lên?"
Cuống họng Lâm Ngộ An hơi giật giật, thanh âm có chút khàn: "Tứ cũng chỉ vừa trở về thôi."
Triệu Thừa Phi đi tới lấy điều khiển điều hòa, đợi "đích" một tiếng mở ra máy lạnh, hắn lúc này mới than một tiếng, sau đó đột nhiên ngồi thẳng lên, hưng phấn nhìn Lâm Ngộ An: "Đúng rồi Tam nhi, Học viện chúng ta đánh thắng Học viện Luật rồi, trở thành quán quân rồi! Cậu không biết đâu, đội của Học viện Luật rất chi là khó chơi.."
"Được rồi." Cao Tường Vũ đánh gãy lời nói của hắn, nhìn Lâm Ngộ An đang cười khó coi, cau mày, quan tâm hỏi: "Cậu hôm nay đi khám bệnh, bác sĩ bảo thế nào?"
Lòng Lâm Ngộ An nhảy một cái, sau đó cười nói: "Vẫn là như thế, chính là say nắng, khả năng còn có hạ đường huyết cho nên thỉnh thoảng mới choáng váng đầu."
Mạc Văn Kỳ có chút nghi ngờ rõ ràng là không quá tin tưởng. Cao Tường Vũ lại không nghĩ nhiều, nghe vậy chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Cậu cũng thật là, đi ra ngoài mà không ăn sáng, không bị hạ đường huyết mới lạ ấy."
Trong bốn người cùng phòng, Mạc Văn kỳ là nhỏ nhất nhưng trên thực tế lại thành thục ổn trọng nhất. Lâm Ngộ An tuy xếp thứ ba nhưng lớn lên nhìn khá non, nhỏ nhắn nhất, tính khí cũng tốt nhất khó tránh làm cho bọn họ bận tâm nhiều nhất.
Lâm Ngộ An cười cười, gật gật đầu.
Triệu Thừa Phi không nhịn được hưng phấn kể lại trận bóng rổ đặc sắc hôm nay, Lâm Ngộ An mỉm cười nghe nhưng thực tế là cả người hốt hoang.
"Lão tam, lão tam?"
Thanh âm của Triệu Thừa Phi vang lên bên tai, cậu đột nhiên hòa hồn, trừng mắt nhìn: "Hả? Làm sao vậy?"
Triệu Thừa Phi gãi đầu, kì quái hỏi: "Chúng tớ mới rủ nhau ra ngoài ăn cơm. Cậu đã ăn cơm chưa?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An hòa hoãn lại: "Tớ cảm thấy không ngon miệng, không muốn ăn."
"Như vậy sao được chứ?" Người thứ nhất không đồng ý là Cao Tường Vũ: "Bác sĩ còn bảo cậu bị hạ đường huyết đấy."
Mạc Văn Kỳ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu: "Nhà ăn có bán cháo, lát về chúng tớ mua cho cậu nhé?"
Lâm Ngộ An biết là bạn cùng phòng đang quan tâm mình, mặt mày cong cong: "Được."
Cửa phòng ngủ lần thứ hai bị đóng lại, máy điều hòa vang lên ong ong trong không gian yên tĩnh. Lâm Ngộ An ngồi trên ghế ngơ ngác một lúc lâu mới thoáng thả lỏng một chút.
Mở ngăn kéo ra, khi thấy ba chữ: "Đã mang thai" giấy trắng mực đen rõ ràng, cả người cậu liền sững sỡ.
"Thời gian mang thai là bốn mươi bảy ngày, chúc mừng cậu."
"Nếu như cậu không muốn đứa bé, tôi đề nghị cậu nhanh chóng ra quyết định, thời gian càng sớm thì tổn thương cho thân thể càng nhỏ."
"Mặt khác, Omega có chút đặc thù, lúc phá thai phải có cha mẹ hoặc chồng đồng ý kí tên mới được, cậu suy nghĩ kĩ một chút đi."
Âm thanh lạnh băng của bác sĩ sản khoa như vẫn vang vọng bên tai, Lâm Ngộ An nhắm chặt mắt lại, lông mi dài và rậm có chút run run.
Muốn sinh con? Cậu còn đang đi học, miễn cưỡng nuôi bản thân mình còn có thể, làm sao mà nuôi thêm một đứa bé được?
Nhưng phá thai phải có người thân đi cùng..
Ba mẹ bên kia..
Không, không, không, không thể nói cho họ biết được, tuyệt đối không thể.
Trên mặt Lâm Ngộ An một mảnh mờ mịt, tay chậm rãi che mặt, mắt nhắm lại, nơi cổ họng tràn ra trầm thấp nghẹn ngào như con thú nhỏ bị thương cùng đường, yếu đuối và bất lực.
Bùi tiên sinh, vị Bùi tiên sinh kia..
Lâm Ngộ An nhớ tới mấy lần trước gặp mặt, không khỏi cười tự giễu một cái. Trước đây e sợ trốn tránh chính là cậu, nay, chủ động muốn đi tìm người ta cũng là cậu.
Rõ ràng đã nói là sẽ không liên lạc..
Lâm Ngộ An nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi.
Tấm danh thiếp kia..
Lâm Ngộ An đi sang giừng, tìm được tấm danh thiếp, mười ngón tay vẫn không ngừng run rẩy. Cậu cụp mắt nhìn, chủ nhân của tấm danh thiếp họ Bùi, tên là Bùi Yến Chu.
Lâm Ngộ An hít sâu một cái, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, cầm điện lên, từng số từng số mà ấn xuống. Chuông điện thoại vang vọng trong phòng ngủ, đầu ngón tay của cậu treo ở nút gọi cả buổi sáng cuối cùng vẫn là không thể ấn xuống gọi đi được.
Cậu than nhẹ một tiếng, chuyển sang giao diện nhắn tin, nhắn nhắn xóa xóa nửa ngày, cuối cùng gửi một tin nhắn đi ra ngoài.