Chương 22

Mùi của Omega ngọt thanh, trong veo như quả quýt nhỏ vàng hươm, nhàn nhạt bao trùm. Ban đầu nghe chua chua sáp sáp cũng không có cảm giác đặc thù gì, có thể là vừa rồi, vị ngọt ngây ngô bao phủ lên chóp mũi mang theo mùi đặc biệt thơm ngát của trái cây, ngọt ngào, dư vị dài lâu. Giống như thiếu niên trước mắt, bên ngoài lễ phép khách khí có chút xa cách, lạnh nhạt nhưng bên trong lại ngọt ngào, ngây thơ động lòng người.

Lâm Ngộ An nhìn Bùi Yến Chu đang ngửi áo khoác, mặt này thâm thúy ngậm ý cười, rõ ràng là động tác bình thường lại lộ ra không giải thích được.. hấp dẫn. Bên tai Lâm Ngộ An đỏ chót một mảnh từ lâu, ánh mắt hoảng loạn, cũng không dám nhìn Bùi Yến Chu. Cũng may thư ký Lý đúng lúc xuất hiện phá vỡ sự lúng túng lúc này.

Trong phòng trống trải, cô A quả O, giám đốc của bọn họ thần sắc lười biếng lại mang theo thỏa mãn cười cười, phía đối diện thiếu niên lại đang đoe mặt, có chút hốt hoảng.. Thư ký Lý không khỏi cảm thán thêm lần nữa.. giám đốc của bọn họ đúng thật là cầm thú.

Trên mặt mang theo nụ cười không thể xoi mói, thư ký Lý đưa túi đồ ăn để trước mặt Lâm Ngộ An: "Đây là điểm tâm của một quán mới mở, không biết cậu thích ăn gì nên tôi tùy ý mua một chút."

Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy mình đã được cứu, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Bánh gato nhỏ mềm mại, mùi sữa bay ra, nguyên bản Lâm Ngộ An không đói bụng nhưng là nhìn thấy đồ ăn, bụng cậu không khỏi lại cảm thấy có chút đói.

Bùi Yến Chu cũng không đùa giỡn cậu nữa, đứng dậy đi đến bàn làm việc xử lý nốt đống giấy tờ. Lâm Ngộ An nhìn một cái, thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy điểm tâm nhìn thật ngon trên bàn, chậm rãi bắt đầu ăn.

Lâm Ngộ An vừa ăn vừa nhìn nam nhân đang ngồi trên bàn làm việc cách đó không xa, tâm tư lẫn lộn. Mùi của tin tức tố.. Cậu phân hóa chưa được bao lâu thì mang thai, ngoại trừ đêm hoang đường đó, kỳ phát tình của Omega cậu cũng chưa trải qua. Lại do hạn chế thân phận, cậu không dám để cho người khác ngửi vì thế đến bây giờ cậu cũng không biết tin tức tố của mình có mùi vị gì..

Mới vừa rồi, Bùi tiên sinh nói là ngọt.. Trong đầu Lâm Ngộ An nghĩ đến vô số loại đồ vật, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cái áo khoác âu phục đang để ở ghế salon phía đối diện. Cậu chỉ ôm ngủ một hồi, trên áo có mùi tin tức tố của cậu.. Vậy Bùi tiên sinh mặc nó lâu như thế, không phải là trên đó cũng có mùi tin tức tố của Bùi tiên sinh chứ?

Mùi tin tức tố của Bùi tiên sinh.. Lâm Ngộ An không tự chủ được cắn cắn môi dưới.

Cậu ngủ được thật ngon cũng không để ý nhưng mơ hồ vẫn có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Mùi hương kia lâu dài, dày nặng, ban đầu ngửi có chút thanh lãnh, mà lâu sau liền bị bao vây bởi sự nhu hòa, đôn hậu trầm ổn. Giống như.. bản thân Bùi tiên sinh vậy.

Đối với mùi hương Lâm Ngộ An cũng không hiểu nhiều chỉ có thể đoán đại khái là mùi của một loại cậy thân gỗ nào đấy, còn lại nhiều hơn thì cậu không rõ lắm. Cậu cắn cái thìa bánh gato nhỏ, cẩn thận mà nhìn Bùi Yến Chu, rồi lại đưa mắt nhìn qua chiếc áo kia, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng bị Bùi Yến Chu tóm được: "Làm sao thế?"

"Không! Không sao!". Lâm Ngộ An phản ững cực lớn, vội vàng lắc đầu, hoảng loạn.

Trên mặt Bùi Yến Chu đầy nghi hoặc.

Lâm Ngộ An lại nói: "Thật, thật sự không có gì đâu ạ!" cậu cắn cắn cái thìa, dừng một chút lại nói: "Ngài có ăn một chút không ạ?"

Bùi Yến Chu cười khẽ: "Không có gì, cậu ăn đi." Hắn nghĩ là cậu đang nhàm chán, lại nói: "Tôi còn một ít giấy tờ cần xử lý, chắc khoảng ba mươi phút nữa mới xong." Hắn nhìn thời gian: "Nếu không thì để thu ký Lý đưa cậu đi dạo công ty một chút?"



Lâm Ngộ An lắc đầu: "Không cần đâu ạ, tôi không sao đâu."

Bùi Yến Chu cũng không ép buộc cậu chỉ là tăng nhanh tốc độ xử lý giấy tờ.

* * *

Lúc đi ra từ công ty thì đã gần năm giờ, Lâm Ngộ An vốn là có chút thấp thỏm, Bùi Yến Chu biết rõ đạo lý tốt quá hóa dở, cực kỳ thân sĩ mà đưa ra đề nghị đưa cậu trở về. Nhưng đây là giờ tan sở, dọc đường đi đèn đỏ cái này nối tiếp cái kia, tốc độ xe chạy so với con rùa còn chậm hơn. Chuyện buổi chiều, Lâm Ngộ An vẫn đang không ngừng suy nghĩ, trong miệng vẫn đang ngậm một hộp sữa chua, ống hút bị cắn đến không ra hình thù gì. Mãi đến khi một bàn tay lớn lấy đi hộp sữa chưa của cậu, cậu mới mờ mịt nhìn Bùi Yến Chu.

Bùi Yến Chu quơ quơ hộp sữa chua trong tay, bật cười nói: "Hết rồi."

Lâm Ngộ An ngơ ngác" "a" một tiếng, nhất thời có chút xấu hổ.

Bùi Yến Chu tiện tay ném hộp sữa chua vào thùng rác, hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"

Lâm Ngộ An duỗi duỗi đầu lưỡi, có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn Bùi Yến Chu một lúc lâu, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiếm phần hơn, nhỏ giọng hỏi:

"Bùi tiên sinh, tin tức tố của ngài có mùi gì thế?"

Đèn xanh bật, xe cộ chạy qua không thôi. Tài xế chỉ là lái xe chậm một chút, liền bị xe phía sau bấm còi nhắc nhở. Lúc này, Lâm Ngộ An nói gì đó nhưng bị tiếng ồn ào còi xe bên ngoài che mất.

Lông mày Bùi Yến Chu nhấc lên: "Cái gì?"

Lâm Ngộ An nói: "Tin tức tố của ngài.. là mùi gì ạ?"

Con ngươi Bùi Yến Chu chìm xuống, nhìn Lâm Ngộ An một lúc lâu không nói gì.

Lâm Ngộ An có chút lúng túng: "Nếu không tiện.."

"Mùi cây đàn hương." Bùi Yến Chu nhìn cậu chằm chằm bỗng dưng mở miệng.

Đầu tiên Lâm Ngộ An sững sờ, sau đó cười rang rỡ: "Tôi còn đang nghĩ đó là mùi của một loại cây gỗ nào đó."

Ngón tay Bùi Yến Chu không khỏi giật giât, trong đầu lại nhớ đến buổi trưa, thiếu niên nằm trên giường của hắn, lại còn ôm áo khoác âu phục của hắn trong ngực thật chặt. Hắn hỏi: "Thích không?"



Mắt mèo của Lâm Ngộ An hơi cong lại: "Rất dễ chịu." Cậu dừng một chút liền tò mò hỏi: "Vậy.. tin tức tố của tôi là mùi gì ạ?"

Trong lòng Bùi Yến Chu nhảy một cái, kinh ngạc mở miệng: "Cậu không biết sao?"

Lâm Ngộ An lắc lắc đầu: "Người bên cạnh tôi đều là Beta.."

Mà Beta thì không ngửi được mùi tin tức tố của Alpha và Omega.. Quả thật, mặc dù cả nhà cậu đều là Alpha và Omega, nhưng ba mẹ luôn bận, bình thường Lâm Ngộ An lại luôn ở trường học, đến lúc nghỉ hè thì cũng dành gần hết thời gian để học vẽ với Triệu Tầm Thanh, rất ít khi gặp mặt người nhà, dù có mơ hồ ngửi được mùi thì chắc cũng sẽ không nghĩ đến cậu là Omega.

Lâm Ngộ An nhìn Bùi Yến Chu chằm chằm không nháy mắt, hầu kết Bùi Yến Chu giật giật khó có thể nhận ra.

Hắn nói: "Tôi cũng không rõ lắm."

Lâm Ngộ An nghi hoặc mà nhìn hắn.

Sống lưng Bùi Yến Chu thẳng tắp, mặt đang hoàng trịnh trọng, áy náy nói: "Trên quần áo mùi vị quá nhạt, tôi không xác định được là mùi gì."

Lâm Ngộ An nhất thời gục xuống, hơi mất mát mà a một tiếng.

Xe đã chạy đến cửa trường học, Lâm Ngộ An liếc nhìn khung cảnh quen thuộc, mím mím môi, vẫn là có chút không cam lòng. Cậu thấy vẻ nghiêm túc mang theo chút áy náy của Bùi Yến Chu, xoắn xuýt một lúc vẫn nhỏ giọng nói: "Nếu không thì ngài.. ngài thử ngửi lại lần nữa đi?"

Lông mi Bùi Yến Chu mạnh mẽ run lên, sau đó nhanh chóng ngước nhìn Lâm Ngộ An.

"Ngửi lần nữa?" Thanh âm hắn có chút thấp.

Lâm Ngộ An gật gật đầu, không tự chủ sờ sau gáy, nhìn Bùi Yến Chu cười cười: "Tôi thực sự rất tò mò mùi vị tin tức tố của mình, nhưng mà.. Như thế có phải là làm phiền ngài rồi hay không?"

Con mắt Bùi Yến Chu chăm chú nhìn Lâm Ngộ An. Cậu dường như có chút ngượng ngùng, đôi mắt mèo lóe ánh sáng óng ánh, trong suốt, không mang theo chút né tránh cùng lảnh tránh nào, không ý thức được hành động của cậu có ý vị như thế nào.

Bùi Yến Chu thấy Lâm Ngộ An kéo cổ áo để tuyến thể lộ ra bên ngoài, trong mắt đã tối sầm, âm thanh đến chính hắn cũng không ý thức được khàn khàn:

"Được".