“Lúc nhỏ em gặp anh ấy rồi ạ?”
Trì Hi Văn sực nhớ ra: “Ừ nhỉ, Vân Tinh không biết chuyện này.”
Đàm Dao lên tiếng giải thích: “Lúc Tri Diễn còn nhỏ thì ba mẹ thằng bé bận công tác nên để Tri Diễn sống chung nhà với chúng ta. Lúc mẹ mới sinh con ra, Tri Diễn cưng con nhất đó. Mỗi buổi tối thằng bé luôn đòi ngủ chung phòng với con, cuối cùng sau đó vẫn bị anh con kéo đi không cho làm phiền em bé mới sinh.”
Bà nói đến đây, mọi người đều cảm thấy buồn cười.
Bấy giờ Trì Vân Tinh mới biết hóa ra Đoàn Tri Diễn đối xử tốt với cậu không phải vì được Trì Hi Văn nhờ vả.
Đó là vì họ đã quen biết nhau từ nhỏ rồi, đáng tiếc ở chỗ bây giờ Vân Tinh không nhớ được gì cả.
Đàm Dao nhắc tới chuyện này lại kéo theo vài chuyện xưa khác nữa.
Trong số những chuyện bà kể, có đoạn Đoàn Tri Diễn và Tri Hi Văn đánh nhau để xem đứa nào mới là người được bé Vân Tinh thơm thơm đầu tiên. Đoàn Tri Diễn nhận được một điểm từ bé Vân Tinh vì anh đã mua cho cậu một mô hình siêu nhân Ultraman, Trì Hi Văn muốn giành lại điểm bèn cosplay thành Ultraman rồi chở bé Vân Tinh bằng xe đạp vòng quanh sân,… và đầy rẫy những câu chuyện khác thú vị như thế nữa.
Những chuyện đó giống như một điểm trắng trong kí ức của Trì Vân Tinh, nhưng nhờ lời kể của Đàm Dao thì những mảnh ký ức nhỏ bé sinh động ấy dần dần hiện ra.
Mỗi người trong xe đều đang cười rất tươi, bầu không khí ấm áp đến lạ kì.
Chỉ tiếc, quãng thời gian hai năm đó quá đỗi ngắn ngủi, chẳng mấy chốc họ đã chẳng còn gì để kể rồi.
Những năm tiếp đó là quãng thời gian u ám nhất đối với gia đình họ.
Thông qua cảnh sát Vương, Trì Vân Tinh biết được mình đã bị bắt đi như thế nào, cậu cũng biết rất rõ từng chi tiết xảy ra vào khi đó. Thế nên Đàm Dao không nói thì cậu cũng không muốn nhắc đến.
Khoảng thời gian bi thương ấy đã qua rồi, họ không cần phải nhớ mãi về nó.
Trì Vân Tinh thôi nghĩ về những chuyện đó thì cũng không đồng nghĩa rằng Đàm Dao, Trì Lăng và Trì Hi Văn đều như thế.
Cuối cùng Trì Hi Văn mở lời trước: “Xin lỗi em, Vân Tinh. Nếu lúc đó anh nghe lời Tri Diễn không đến trung tâm thương mại chơi thì tốt rồi, nếu anh làm thế thì em sẽ không…”
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Trì Vân Tinh ngắt lời Trì Hi Văn.
Không khí trong xe bỗng trở nên trầm lắng.
Đàm Dao cẩn thận nhìn vẻ mặt của Trì Hi Văn.
Trì Lăng liếc nhìn Trì Hi Văn một cái, tỏ vẻ không đồng ý.
Trì Vân Tinh nhìn phản ứng của ba người, cậu nói: “Mọi người xin lỗi con nhiều lần lắm rồi, thật sự không cần thế đâu ạ. Con đồng ý về nhà với mọi người, cũng đồng ý đổi tên thì có nghĩa con đã xem mọi người là người nhà rồi, không còn oán trách vì chuyện xưa nữa.”
“Vả lại mọi người cũng không có lỗi gì, mười mấy năm nay mọi người vẫn luôn luôn đi tìm con. Lúc con xảy ra chuyện, mọi người cũng đứng ra che chở cho con, giúp con lên tiếng giải oan. Lúc hai người kia mắng con thì mọi người cũng giúp con xả giận…”
“Người đáng bị chỉ trích, đáng bị mắng chửi, cả đời phải sống trong nỗi hối hận khôn nguôi là mấy kẻ bắt cóc kia và những người đã tổn thương con chứ không phải mọi người.”
Chiếc xe từ từ dừng lại trước của biệt thự nhà họ Trì, đèn ở hai bên đường rất sáng, vừa hay rọi vào trong xe, cả ba không hẹn mà cùng quay mặt về nhìn Vân Tinh, cậu đang cười, một nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương buổi sớm mai.
Cả ba sững ra.
Trì Hi Văn mấp máy môi, hắn như muốn nói gì đó song lại nói không thể nói được bất cứ điều gì.
Mắt Đàm Dao đỏ lên, bà khẽ lắc đầu. Bà muốn nói rằng chỉ những lời xin lỗi đó thôi là không đủ, nếu như lúc đó không phải do họ bất cẩn thì Vân Tinh đã không chịu quá nhiều khổ đau tuổi ấu thơ như thế rồi.
Họ xin lỗi là bởi họ nợ Vân Tinh quá nhiều, họ không có cách nào bù đắp được hết cho cậu.
Nhưng lúc Đàm Dao nhìn vào đôi mắt biết cười của Vân Tinh thì những lời đó như nghẹn lại ở cổ, bà có làm thế nào cũng không thể thốt lên được.
Cuối cùng, Trì Lăng chủ động tháo dây an toàn trước, ông xuống xe mở cửa cho Vân Tinh, ông cúi người xuống trước mặt Trì Vân Tinh, nở nụ cười rồi nói: “Vân Tinh, mình đến nhà rồi. Đây, để ba bù đắp cho con khi còn bé nào, ba cõng con vào nhà nhé, thấy thế nào?”
Trì Vân Tinh đơ người ra tại chỗ.