Quả nhiên ngay sau đó cậu đã thấy Trì Hi Văn hoài niệm nói:
“Lúc đó con ước mình sẽ tìm thấy Vân Tinh thật sớm. Nếu như thế thì mỗi ngày con đều có thể chở mọi người ra ngoài đi chơi, đi làm hoặc đi học gì đó.”
Mắt Đàm Dao long lanh như có ánh sao trời lấp lánh, bà nở nụ cười đáp: “Ừ. Bây giờ thì mong ước của con đã thành sự thật rồi.”
“Vâng.” Trì Hi Văn vui vẻ nói. “Chỉ tiếc là không có cơ hội đưa Vân Tinh đi học rồi.”
Nói xong, Trì Hi Văn cười cười rồi khởi động xe.
Con tim Trì Vân Tinh như bị ai đó siết chặt lại, nơi cuống họng nghẹn ngào như có thứ gì đó bị kẹt lại vậy.
Trì Vân Tinh mấp máy môi, không biết trôi qua bao lâu, cậu mới đáp: “Cũng không hẳn là không có cơ hội đưa em đi học.”
Cả nhà bất ngờ khi nghe cậu nói thế.
Trì Hi Văn lại nhìn vào gương chiếu hậu.
Trì Vân Tinh mím môi, ho một cái rồi nói: “Tháng chín này em cũng sẽ phải đi học, nhưng mà là học đại học năm ba.”
Trì Hi Văn siết chặt vô lăng.
Hắn chưa kịp lên tiếng thì Trì Lăng ngồi kế bên đã chợt cười lên, ông nói: “Vân Tinh nói đúng đó, chỉ là không biết đầu tháng chín này tổng giám đốc Trì có thời gian chở em trai đến trường không đây?”
Trì Hi Văn lập tức đáp: “Sao không có thời gian được? Con còn bận hơn ba sao?”
Trì Lăng cười cười, hiếm khi ông không phản bác lại như thế.
Môi Đàm Dao cũng dần cong lên.
Dù trong lòng Trì Vân Tinh thấy đau nhói xót xa nhưng khi cậu thấy mọi người vui như thế cũng bất giác nhoẻn miệng cười.
Chiếc ô tô từ từ chạy đi, ánh đèn bên ngoài xuyên cửa kính nhẹ nhàng chiếu vào trong xe. Trì Vân Tinh hướng mắt nhìn ra ngoài, cách họ không xa là một khu dân cư đèn đuốc sáng trưng.
Cuối cùng… Giữa hàng nghìn ngôi nhà đang sáng đèn kia cũng có nơi mình thuộc về, Trì Vân Tinh tự nhủ.
Đàm Dao sợ Trì Vân Tinh thấy ngại nên trong suốt quãng đường bà vẫn luôn nói về chuyện lúc nhỏ của cậu.
Đàm Dao bảo, khi còn bé Vân Tinh kén ăn lắm, cậu không ăn cà rốt không ăn rau cần, không đυ.ng rau mùi, cà chua thì chỉ ăn cà chua xào trứng, thịt thì chỉ ăn thịt nạc, có xíu mỡ cũng không chịu ăn. Điều mà bé Vân Tinh khi ấy thích nhất là được xem phim hoạt hình mỗi buổi trưa.
Có lúc vì muốn xem thêm mười phút mà cậu nằm dưới sàn lăn qua lăn lại ăn vạ, còn ôm chân Trì Hi Văn làm nũng nữa.
Vừa hay tới đèn đỏ, Trì Hi Văn dừng xe lại, hắn quay đầu nói: “Chưa lần nào Vân Tinh vòi vĩnh được con cho xem đâu, chỉ có Tri Diễn lúc nào cũng chiều thằng bé thôi.”
Trì Vân Tinh biết Đoàn Tri Diễn và Tri Hi Văn có quen biết, nhưng đây là lần đầu cậu nghe tới việc mình đã từng gặp qua Đoàn Tri Diễn hồi còn bé.