Lúc Trì Hi Văn và cảnh sát Vương bước vào trong văn phòng thì tiếng khóc vẫn chưa dứt.
Trì Hi Văn thấy thế, mắt lại bắt đầu hoen lệ, hắn ngại ngùng nói với cảnh sát Vương: “Xin lỗi chú, cảnh sát Vương…”
Cảnh sát Vương đã sớm quen những cảnh tượng như thế, ông vẫy tay đáp: “Không sao đâu.”
Ông đã theo dõi vụ án này được mười mấy năm rồi, bây giờ không những tìm được đứa trẻ năm đó bị mất tích mà còn có thể chứng kiến cảnh cả nhà họ đoàn tụ như thế, từ tận sâu trong đáy lòng ông thật lòng cảm thấy mừng cho nhà họ Trì.
Song, tạm thời thì chuyện đổi tên vẫn chưa thể làm được.
Bây giờ vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra, tuy cảnh sát đã có chứng cứ để chứng minh tội buôn bán trẻ em của ông bà Diệp nhưng đến giờ hai ông bà ấy vẫn không chịu thành thật khai nhận.
Ông bà Diệp không khai thì vẫn phải điều tra tiếp. Chỉ khi bọn họ nhận tội thì bên phía cảnh sát mới có thể mang các chứng cứ họ điều tra được thưa kiện lên quan tòa xét xử.
Khi ấy Trì Vân Tinh mới có thể đổi tên và nhập hộ khẩu.
Nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn thôi, họ không cần phải quá lo lắng.
Sau khi nghe cảnh sát Vương nói thế, cả nhà họ Trì ai nấy đều trông rất căng thẳng.
Cảnh sát Vương thấy thế, ông thẳng thắn nói: “Bây giờ cũng trễ rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi. Cứ yên tâm, khi nào có tin tức gì mới thì tôi sẽ lập tức thông báo cho mọi người biết.”
Trì Lăng và Đàm Dao nhìn nhau một cái, Trì Lăng lên tiếng đáp: “Vậy làm phiền cảnh sát Vương rồi.”
“Làm phiền gì đâu?” Cảnh sát Vương bật cười đứng lên rồi tiễn cả nhà họ ra bên ngoài.
Trì Hi Văn lái xe, ông Trì ngồi bên ghế phó lái còn Đàm Dao và Trì Vân Tinh thì ngồi phía sau.
Lúc khởi động xe, Trì Hi Văn không kìm được nhìn sang gương chiếu hậu, vừa hay Trì Vân Tinh cũng đang nhìn.
Trì Hi Văn lại muốn khóc, hắn vội vã cúi đầu, cố che đi những cảm xúc đang chực chờ ồ ạt tuôn ra.
“Sao thế?” Đàm Dao hỏi. “Nếu không ổn thì mẹ gọi cho tài xế nhé?”
Trì Hi Văn cố nén nước mắt, hắn lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con lái xe ngay đây.” Một lát sau, Trì Hi Văn lại tiếp lời: “Bỗng dưng con nhớ tới điều ước lúc con mới lấy được bằng lái xe, mẹ còn nhớ không?”
Sống mũi Đàm Dao hơi cay cay, sao bà có thể quên được chứ?
Trì Lăng cũng khẽ cười một tiếng.
Trì Vân Tinh tinh ý nhận ra câu chuyện của Trì Hi Văn rất có thể liên quan tới cậu.