Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Từ Hôn Với Nam Chính [Xuyên Sách]

Chương 6

« Chương Trước
Thẩm Văn: …

Đại ca, cái kiểu nói như một tên cướp quen nghề này là thế nào vậy?

Dù thầm oán thán, Thẩm Văn vẫn nhận chuỗi ngọc từ tay Cầu Tâm. Dù sao cô cũng đã cho tiểu hòa thượng uống không ít đan dược (dù là trộm được), lại còn cõng cậu đến chân núi chùa Vân Thượng, công sức bỏ ra cũng không ít, nhận chút phí lao động cũng không trái đạo lý.

“Cuối cùng cũng có thịt ba chỉ để ăn rồi!” Con quạ vỗ cánh, làm bụi phủ lên đầu Thẩm Văn, tiếp tục kêu inh ỏi: “Nói cho mà biết, thịt ba chỉ của lão Vương đồ tể ở ngõ Ngưu Vĩ, Xuân Thành là thơm ngon, béo mềm nhất, ta đã trộm của lão ta mấy lần rồi, đến nỗi sau đó lão không còn treo thịt ba chỉ ra ngoài nữa. Ta nhớ nó đến phát điên!””

Thẩm Văn: … Con chim này thật bẩn thỉu, hay là chúng ta…

Cầu Tâm đi đến bên cạnh Vân Sinh, kiểm tra vết thương của hắn, chắc chắn không có gì nghiêm trọng mới thở phào: “Đa tạ tiểu thí chủ đã ra tay cứu giúp.”

Thẩm Văn nhét chuỗi ngọc vào tay áo, định quay người rời đi, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu hỏi: “Ngài một mình có thể cõng tiểu hòa thượng trở về không?”

Cầu Tâm: …

Hắn mỉm cười, định mở lời, nhưng bị Thẩm Văn cắt ngang: “Đừng có trông cậy vào ta, leo lên đó ta có khi tắt thở mất.”

Cầu Tâm: …

“Vậy thì không dám phiền tiểu thí chủ nữa.” Cầu Tâm ngừng một lát, thử thăm dò: “Tiểu thí chủ, dường như hiểu được ngôn ngữ loài chim?”

“Nàng hiểu đấy! Không thì ta làm sao gọi nàng tới giúp được — quác!” Thẩm Văn chưa kịp nghĩ xem trả lời thế nào thì con quạ đã lên tiếng, Thẩm Văn không chịu nổi nữa, giơ tay bóp miệng nó lại.

“Câm miệng, thêm một câu nữa, đừng nói thịt ba chỉ, tin không ta đem ngươi đi hầm luôn đấy.” Thẩm Văn nghiến răng đe dọa.

Con quạ cụp cánh, cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Cầu Tâm lại tỏ ra rất thấu hiểu, nói: “Hiểu được ngôn ngữ chim thú, tuy thú vị nhưng cũng có nhiều phiền phức. Tiểu thí chủ đừng quá để tâm.”

Thẩm Văn: …

Cô bĩu môi, nói: “Điều ta lo nhất bây giờ là sau này phải làm sao ăn thịt.” Lỡ mà khi săn thỏ lại nghe nó than thở có mẹ già tám mươi, còn có cháu nhỏ đang đợi ở nhà, thì cô nên ăn hay không đây?

Nghe cô nói thế, trên mặt người đối diện mới hiện lên vẻ nghi hoặc thật lòng: “Tiểu thí chủ, thịt sẽ không biết van xin, chỉ có sinh linh sống mới vậy.”

Thẩm Văn kinh ngạc.

Cô không chỉ ngạc nhiên vì vị hòa thượng này hiểu ý mình, mà còn ngạc nhiên hơn vì… Đại sư, lời nói của ngài có gì đó không đúng lắm thì phải?

Không phải ngài là hòa thượng giả đấy chứ?!

Thẩm Văn Tố thực ra có không gian hoạt động lớn hơn cô tưởng tượng.

Thực tế, theo cô, nàng không cần phải bận tâm đến mối quan hệ với đám thị nữ, cha nàng mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm nhìn mặt nàng, muốn váy đẹp, thú cưng hay trang sức quý đều có thể có ngay trong ngày, nàng sống thoải mái không phải vì thiếu thốn mà vì đã quen như vậy.

Nàng không biết phải phản kháng, cũng chẳng thấy có gì đáng để phản kháng. Nàng được nuông chiều đến mức bị cắt đứt đôi cánh, thậm chí chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy đi đâu cả.

Có lẽ là do ăn hoa uống sương lâu ngày, Thẩm Văn cảm thấy cơ thể này ăn ít hẳn, ít nhất thì khi mua một cân thịt ba chỉ nướng, ăn vài miếng đã cảm thấy no căng bụng—kết quả là số còn lại cô đem cho con quạ ăn.

Quạ huynh ăn no nê, nằm bệt dưới đất dùng cánh vỗ bụng: “Quác, đã lâu rồi ta chưa được ăn no như thế này.”

Thẩm Văn nhìn nó, cười gian xảo: “Quạ huynh, giúp ta một việc nhé.”

Quạ: …

Nhìn nụ cười ấy, nó biết chắc là có chuyện không hay.

Cây tử đằng tuy đẹp, nhưng mùi hương quá nồng, thật sự khiến người ta khó chịu. Để tránh mùi, Thẩm Văn cứ ở trong góc cây, còn đám thị nữ chỉ cần cô bảo là họ sẽ nghe theo, chẳng dám lại gần.

Những ngày này, cô chẳng buồn chải đầu, không trang điểm, cũng không mặc y phục sang trọng, cứ thoải mái mà sống, rất nhàn hạ.

Thẩm Văn tìm hiểu trong Tàng Thư Các, thông tin về “Thiên Nữ tộc” mà cô phát hiện chẳng có gì ngoài việc đây là một chủng tộc từ Hồng Mông mà ra, hậu duệ chỉ có nữ giới—cô cảm thấy có khi mình chính là Thẩm—Băng Tinh Sương Tuyết—Thương—Văn Tố, còn có thể là Nicolas—Triệu Linh Nhi nữa.

Trước đây, cô nhờ con quạ nghe ngóng khi gia chủ Thẩm gia tiếp khách, quạ mang về thông tin xác nhận giả thuyết của cô rằng “Thẩm gia nuôi dưỡng Thẩm Văn Tố một cách kỳ quặc, chắc chắn có điều mờ ám.”

Kể từ khi Thẩm Văn Tố từ hôn, người đến Thẩm gia cầu hôn ngày càng nhiều, trong đó có không ít gia tộc tu tiên và môn phái khác, mục đích đều giống nhau.

Muốn cầu hôn “ huyết thống Thiên Nữ” Thẩm Văn Tố.

Lý do vẫn chưa thành công là vì chưa có người ra giá cao nhất—cho thấy cái gọi là “huyết thống Thiên Nữ” có lẽ không đơn giản như lời đồn.

Dù biết vậy, Thẩm Văn tạm thời chưa định rời Thẩm gia. Muốn đi, thì phải đợi khi cô cảm thấy đã không còn vơ vét được gì từ Thẩm gia nữa.
« Chương Trước