Chương 37

Sở Hoàn Yêu ngẩng đầu tiếp tục buôn chuyện: "Nghe nói năm đó Huyền Quân được Viên Thông Đại Sư của chùa Đại Bi tìm đến, định đưa về làm Phật tử truyền nhân của chùa Đại Bi, nhưng lại bị Vân Trung Quân ngang nhiên đoạt lấy, khiến chùa Đại Bi và Huyền Thuật Tông có chút bất hòa. Không biết có đúng không."

Thẩm Văn: …

Cô nhớ lại điệu bộ "giảng đạo" rất ra vẻ của Viên Thông Đại Sư, cảm thấy tin đồn này chắc là thật.

“Hiện tại, người đứng hạng năm là cung chủ đương nhiệm của chúng ta. Hiện hắn đang dưỡng thương ở Vạn Lý Hạnh Lâm, ta cũng vì thế mà theo tới đây, tiện thể xem có cơ hội nào để ‘ngủ cùng Sơn Quỷ Tiên Quân’ không. Không phải ta tự tin quá đâu, nhưng ta có mục tiêu là muốn ngủ với tất cả mỹ nhân trong Bách Mỹ Đồ đấy.” Sở Hoàn Yêu nở nụ cười yêu kiều, chớp đôi mắt sắc sảo phủ kẻ mắt màu khói nhìn Thẩm Văn.

“Vậy thì… chúc ngươi sớm hoàn thành giấc mộng bá nghiệp,” Thẩm Văn thuận miệng nói.

Từ Sở Hoàn Yêu, cô đã thu thập được mọi thông tin cần thiết, bao gồm "Cửu Tông Thất Họ" đại diện cho các môn phái, gia tộc và cách phân chia quyền lực. Cuốn Bách Mỹ Đồ này, dù là một tác phẩm tưởng chừng như hài hước, lại chứa đựng rất nhiều thông tin hữu ích cho Thẩm Văn.

Quả nhiên, sắc dục là động lực lớn nhất trong đời người, lời cổ nhân quả không sai.

"‘Bá nghiệp’ là gì vậy?" Sở Hoán Yêu tò mò hỏi.

"Đó là… ngủ hết tất cả mỹ nhân trong *Bách Mỹ Đồ*, giống như khi gọi món ở tửu lâu, phải gọi hết cả thực đơn vậy." Thẩm Văn đáp. "Nhưng muốn làm được điều đó thì ngươi phải nỗ lực tu luyện hơn nữa, vì những người trong sách này tu vi thấp nhất cũng ở cấp Nguyên Anh hậu kỳ, còn ngươi chỉ mới đạt Trúc Cơ." Sở Hoàn Yêu tuy rất xinh đẹp, nhưng để đạt đến tu vi cao hơn mà muốn "ngủ cùng" những người ở Nguyên Anh hậu kỳ e là sẽ bị hút hết sức lực chỉ trong vài hiệp.

"Vậy nên, ta mới phải cố gắng tu luyện chứ." Sở Hoàn Yêu cười tít mắt, bóp nhẹ má Thẩm Văn rồi lại ghé tai hỏi một cách xảo quyệt, "Ta muốn hỏi thêm, tiểu hòa thượng bên cạnh ngươi đó ~"

Dù nhìn vẻ ngoài của Sở Hoán Yêu chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng với tu vi Trúc Cơ, nàng đã tu hành ít nhất tám mươi năm, nên chẳng thể nào nhầm lẫn được giới tính của người đối diện.

Lý do khiến nàng muốn gần gũi với Thẩm Văn không chỉ là bản tính cởi mở mà còn bởi vẻ đẹp tinh tế của cô bé. Sở Hoán Yêu nghĩ rằng chỉ vài năm nữa, khi dáng vóc mềm mại của Thẩm Văn như búp hồng non nớt, *Bách Mỹ Đồ (phiên bản nữ)* sẽ lại có thêm một mỹ nhân khiến bao người si mê, ngây ngất.

"Đừng mơ mộng nữa, người của ta rồi." Thẩm Văn cười rạng rỡ, đưa tay nhéo nhẹ vào eo thon của Sở Hoán Yêu, "Ta thích độc chiếm riêng."

Sở Hoán Yêu trợn mắt liếc xéo.

"Ngươi không phải tu đạo Tiêu Dao sao? Sao lại nhỏ nhen thế?"

Trong giới tu chân, có hàng ngàn con đường tu luyện khác nhau như Kiếm tu, Pháp tu, Thuật tu, Phù tu, v.v., nhưng *Đạo tu* lại rất hiếm. Đầu tiên vì việc chứng đạo vô cùng khó khăn, đòi hỏi tâm tính cực kỳ cao. Thứ hai, mặc dù Đạo tu ít phụ thuộc vào tài nguyên hơn, nhưng càng đi sâu, lợi thế này dần trở nên không đáng kể.

Ai lại muốn dấn thân vào con đường khó nhọc mà ít phần đền đáp?

Sở Hoán Yêu còn muốn gần gũi với Thẩm Văn vì con đường Hợp Hoan Đạo của nàng và Tiêu Dao Đạo của Thẩm Văn đều bị xem là "nửa tà đạo" trong giới tu chân. Nàng có Cực Lạc Cung làm chỗ dựa, còn Thẩm Văn chỉ là một tán tu đơn độc. Điều này khiến nàng vừa đồng cảm vừa thấy mình có phần cao thượng hơn.

Cực Lạc Cung dù là một môn phái lớn, nhưng vẫn bị loại khỏi Cửu Tông chỉ vì Hợp Hoan Đạo bị liệt vào nhóm nửa tà đạo. Đệ tử từ Cửu Tông hay thậm chí cả các tán tu, bất kể nam hay nữ, đều dành cho các nữ tu của Hợp Hoan Đạo một sự khinh miệt ngầm.

Sở Hoán Yêu cũng không lấy làm phiền lòng vì điều đó.

So với Hợp Hoan Đạo, con đường Tiêu Dao Đạo dễ dàng nhập môn hơn – chỉ với tám chữ: “Tiêu dao duy tâm, tự tại tùy ý.”

Dù chỉ có tám chữ, nhưng rất dễ đi chệch hướng, từ "tiêu dao tự tại" mà thành ra "không còn là con người nữa."

Vì "tiêu dao" mà thành lười nhác.

Vì "duy tâm" mà thành ích kỷ.

Vì "tự tại" mà thành vụ lợi.

Vì "tùy ý" mà trở nên vô tình, tàn nhẫn, lạnh lùng, thậm chí vô ơn bội bạc...

Tiểu cô nương này xinh đẹp đến nỗi khiến người khác chẳng đành lòng để cô bước vào con đường tu hành đầy chông gai.

Tiêu Dao Đạo nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khi đã đi vào con đường này, mới biết con đường ấy chông gai, khắc nghiệt hơn người ta tưởng.

"Ngươi xinh đẹp thế này, sao không chuyển sang tu Hợp Hoan Đạo nhỉ?" Sở Hoán Yêu khẽ vuốt mái tóc ngắn bị cắt lởm chởm của Thẩm Văn, động lòng muốn khuyên bảo.

Thẩm Văn xoay người, tay gối ra sau đầu, chớp mắt rồi cười tươi: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng..."

"Ta vẫn thấy Tiêu Dao Đạo hợp với ta hơn."

"Cái gọi là khó khăn, nguy hiểm, chẳng qua chỉ là giữ trọn bản tâm mà thôi."

"Thiên hạ này, đâu có con đường nào dễ dàng mà đạt được đại đạo."

"Hợp Hoan Đạo của ngươi, chẳng phải cũng rất gian nan sao?"

Sở Hoán Yêu ngẩn người.

Người đời luôn cho rằng Hợp Hoan Đạo dễ dàng, vui thú, là nửa tà đạo, đắm chìm trong du͙© vọиɠ. Chưa từng ai nói với nàng rằng Hợp Hoan Đạo cũng rất khó.

Nàng bỗng nhớ lại những năm tháng đầu khi mới bái nhập Cực Lạc Cung, bất giác cay cay sống mũi.

"Ôi, ngươi thật là…"

Nàng chưa kịp dứt lời thì Hạ Lan Vận từ xa chạy tới: "A Văn, sư phụ gọi ngươi qua đó. Ông ấy bảo ngươi không bệnh không tật mà ăn chực mãi thì ông ấy không nuôi nữa đâu."

Thẩm Văn: …

Đồ keo kiệt!