Chương 3

Lúc này, Điêu đại gia đứng lên, hậm hực “hừ” một tiếng và rời đi. Trước khi đi xa, Thẩm Văn vẫn còn nghe ông lẩm bẩm: “Nam nhân ba thê bốn thϊếp thì có sao? Nữ nhân của chi thứ gả cho Vận Nhi nhà ta thì được, còn đích nữ của chính gia lại không được gả? Đạo lý gì thế này…”

Thẩm Văn: …

Thấy chưa? Đây chính là “thượng bất chính, hạ tắc loạn.”

Thẩm Văn bám chặt vào xà nhà, cố rúc thân hình nhỏ bé mười hai tuổi của mình vào góc khuất, trốn tránh ánh nhìn của người khác. Qua ba ngày sống tại Thẩm gia, cô đã cảm nhận được nhiều điều mà nguyên tác Thông Thiên Lộ không hề đề cập đến — chẳng hạn như chuyện mẫu thân của Thẩm Văn Tố, Kinh Hồng phu nhân, được cho là hậu duệ của Thiên Nữ tộc. Sau khi sinh ra Thẩm Văn Tố không bao lâu, bà đã trở về môn phái bế quan, cho đến nay vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Ngoài ra, để giữ cho dòng máu “Thiên Nữ tộc” trong người Thẩm Văn Tố không bị thế tục làm vấy bẩn, Thẩm gia kiên quyết cho cô ăn ba bữa với toàn cánh hoa không trộn sốt, đảm bảo một chế độ “thuần nhiên vô nhiễm.” Họ còn gọi đó là ”ăn hoa uống sương,” và sau bữa ăn, cô còn phải ngâm mình trong loại nước tiên để giữ cho da dẻ mịn màng, trắng hồng.

Dù gia chủ Thẩm gia rất cưng chiều Thẩm Văn Tố, nhưng xét cho cùng thì việc quan tâm cô có vẻ không quan trọng bằng việc tranh luận với các trưởng lão trong gia tộc. Có lẽ những lời nói của cô trong buổi từ hôn đã ảnh hưởng đến ông, khiến ông suy nghĩ khác đi, bởi ba ngày qua ông không thèm ghé thăm con gái mình. Và có lẽ sau này cũng chẳng ghé.

Thẩm Văn đợi đến khi thị nữ bưng hộp cơm đi qua, và khi khoảng cách đủ xa, cô mới từ từ bò xuống khỏi xà nhà. Cô từng nghĩ đến việc lẻn vào phòng bếp của Thẩm gia, nhưng ở nơi này thậm chí không có phòng bếp — đơn giản vì đây là gia tộc tu tiên, nơi thức ăn hằng ngày không phải là thực phẩm nấu chín, mà là các loại Tích Cốc Đan được chế từ ngũ cốc. Do đó, “phòng bếp của phàm nhân” là thứ không cần thiết.

“Ăn hoa uống sương” của Thẩm Văn Tố có thể coi là một đãi ngộ vượt trội trong Thẩm gia chỉ toàn Tích Cốc Đan này.

Thẩm Văn thầm nghĩ: … Ta hiểu lý do, nhưng để một đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn ăn uống như thế này thì chẳng phải các ngươi đang ngược đãi sao?

Bất đắc dĩ, cô lẩn trốn khỏi tầm mắt của các đệ tử tuần tra, lẻn vào phòng đan để trộm vài viên Tích Cốc Đan. Nhưng mấy thứ đó thật nhạt nhẽo vô vị, chẳng khác nào ăn bánh khô đã hết hạn, chẳng thể ngăn lại cảm giác thèm ăn của cô.

Nếu không phải vì có chuyện quan trọng hơn, cô tuyệt đối sẽ không chọn cách ăn Tích Cốc Đan này.

Giờ đây, cô đang ở trong Tàng Thư Lâu của Thẩm gia, nơi thật sự chứa rất nhiều sách liên quan đến tu luyện. Tàng Thư Lâu hầu như không có đệ tử lui tới. Khi cần một quyển sách, họ chỉ việc chọn trước trong “tường sách” tại phòng học của gia tộc rồi báo lại với quản gia Tàng Thư Lâu để được cấp sách.

Thẩm Văn Tố, do thân phận đặc biệt của mình, đến nay chưa từng học tập tại phòng học Thẩm gia, cũng chưa kiểm tra linh căn lần nào.

Điều này khiến Thẩm Văn thấy thật khó hiểu. Phải biết rằng Thẩm Văn Tố là con gái duy nhất của Kinh Hồng phu nhân, cũng là hậu duệ của Thiên Nữ tộc. Không cho nàng vào phòng học của gia tộc để tu luyện mà chỉ để nàng sống nhàn hạ, hưởng thụ trong phủ, ngày ngày ăn hoa, uống sương… chẳng phải quá lãng phí sao!

Một điều khác khiến cô ngạc nhiên là tất cả trâm cài, trang sức của Thẩm Văn Tố đều là pháp khí do Thẩm gia chế tạo, mang ký hiệu của gia tộc. Không thể đem đổi lấy linh thạch, và ngay cả khi bị tháo rời cũng sẽ nhanh chóng bị truy ra. Đây là gì? Đây là cách ngăn tiểu thư bỏ trốn!

Một đứa bé mười hai tuổi bị cưng chiều đến lóa mắt, cần phải phòng ngừa kỹ càng thế này sao?

Với tư duy phòng bị của một người trưởng thành, Thẩm Văn cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Cô lén lút tiến vào Tàng Thư Lâu.

Mấy ngày qua chỉ toàn ăn hoa cỏ, thêm vào vài viên Tích Cốc Đan khó ăn khiến cô đêm không ngủ yên, mắt đã có quầng thâm.

May mắn thay, thứ cô cần tìm không quá khó lấy. Sau khi trộm xong, cô trở về phòng mình. Vừa giấu kỹ món đồ thì thị nữ đã đến gõ cửa.

Trước đây, Thẩm Văn Tố có tính tình hung hăng, khiến thị nữ không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Hễ có điều gì không vừa ý, nàng sẽ chửi mắng. Nhờ đó mà các thị nữ không dám hỏi han nàng đã đi đâu. Tất nhiên, cũng chẳng ai dám báo lại với gia chủ Thẩm gia.

Chỉ cần cô làm bộ hung dữ, nói lời cay nghiệt là có thể qua mặt mọi người.

Thẩm Văn nhìn hộp cơm trước mặt, thị nữ mở nắp, bên trong là những cánh hoa tuyết liên tinh khiết, không trộn sốt.

A ~ cái mùi vị “thuần thiên nhiên” này, ta thực sự không muốn ăn suốt đời.

“Cút đi.”

Thị nữ nằm rạp dưới đất, nghe thấy lệnh “cút” thì như được đại xá, vội vàng rời khỏi, sợ cô đổi ý mà cầm cây trâm chọc bảy tám cái lỗ vào tay.

—— Các thị nữ kháo nhau rằng: “Dạo này tiểu thư Văn Tố thay đổi tính tình, chắc là nhờ việc từ hôn với vị hôn phu vô dụng thành công.”

Đợi đến khi các thị nữ đều rời khỏi, Thẩm Văn mới lấy ra món đồ trộm được từ Tàng Thư Lâu. Đó không phải là sách, mà là một viên Trắc Linh Thạch nhỏ dùng để kiểm tra linh căn cho người học tại phòng học của gia tộc.

Trắc Linh Thạch là một loại đạo cụ kiểm tra linh căn. So với Trắc Linh Thạch cao cấp tại các đại tông môn trên tiên sơn, Trắc Linh Thạch của phòng học Thẩm gia chỉ là loại cấp thấp dùng cho các chi nhánh nhỏ của gia tộc. Nếu có nhiều linh căn, nó chỉ đo được linh căn mạnh nhất, thậm chí không thể đo được những linh căn biến dị hiếm gặp.

Thẩm Văn chọc vào ngón tay — a đau đau đau quá — để vài giọt máu nhỏ xuống Trắc Linh Thạch, sau đó ngậm ngón tay trong miệng, chờ đợi phản ứng từ viên đá, trong khi ngón tay vẫn đau nhói từng cơn.

Khi chờ Trắc Linh Thạch phản ứng, cô nhớ lại các loại linh căn phổ biến trong nguyên tác: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong. Thông thường, tu sĩ sẽ có từ một đến ba loại linh căn, thể hiện qua các màu sắc khác nhau trên Trắc Linh Thạch.