“Đừng nói linh tinh! Các ngươi chỉ vì thấy Vận Nhi bị hủy căn cơ, gia tộc Hách Lan chúng ta suy tàn, nên mới nghĩ đến việc trèo cao, muốn hủy bỏ hôn ước với Vận Nhi!”
Thẩm Văn bị đánh thức bởi tiếng la mắng đầy uất hận của một ông lão. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô dường như đứng về cùng phe với những người đang bị lão già kia chỉ mặt chửi rủa nhưng tạm thời, cơn giận ấy chưa hướng đến cô.
Ông lão với mái tóc bạc phơ, râu ria lộn xộn, vừa bảo vệ thiếu niên bên cạnh với vẻ mặt tuyệt vọng, cúi đầu nắm chặt tay, vừa chống gậy đập mạnh, nước bọt bắn ra xa ba thước: “Các ngươi có bao giờ nghĩ đến, năm xưa nếu không phải nhờ lão gia chủ Hạ Lan hết lòng giúp đỡ, thì làm gì có Thẩm gia các ngươi như ngày hôm nay! Giờ các ngươi phát đạt rồi, còn gia tộc Hạ Lan ta suy yếu, giỏi lắm, các ngươi đúng là lũ chó vô ơn, tâm can đen tối, chỉ biết đến lợi lộc mà đòi hủy hôn với Vận Nhi của ta, để đại tiểu thư nhà các ngươi trèo lên cao! Đáng khinh! Lũ mặt người dạ thú, giả bộ đoan chính cho ai xem chứ?”
Thẩm Văn: …
Ông lão thét to liên tục, hơi thở vẫn đều đặn dù đã mắng không ngừng trong suốt nửa nén hương, chưa dừng lại. Nhờ cơn mắng ấy kéo dài từ tổ tiên đến gia chủ Thẩm gia hiện tại, Thẩm Văn cuối cùng cũng có thời gian suy nghĩ xem mình đang ở đâu và gặp phải chuyện gì.
Rốt cuộc, cô chỉ đang thức đêm đọc sách, sau đó ngủ quên mà thôi.
Cuốn sách cô đọc là “Thông Thiên Lộ”, một tiểu thuyết hậu cung điển hình với nam chính Hạ Lan Vận – người từ chỗ bị hủy hoại căn cốt, từng bước trở thành cửu thiên Tiên quân, câu chuyện đầy rẫy âm mưu và tình ái.
Chàng trai trẻ đứng phía sau ông lão, người đang gắng gượng chịu đựng nhục nhã, chính là nhân vật chính của cuốn truyện – Hạ Lan Vận.
Còn Thẩm Văn… chính là vị hôn thê thanh mai trúc mã chưa từng gặp mặt của Hạ Lan Vận – Thẩm Văn Tố, nhân vật chỉ xuất hiện trong phần mở đầu của câu chuyện.
Nếu cô không nhớ nhầm, sau này Hạ Lan Vận trở thành cửu thiên Thiên Tôn, nhưng vẫn ghi hận Thẩm gia vì chuyện từ hôn. Hắn công khai làm nhục Thẩm gia, gần như gϊếŧ sạch hai phần ba người nhà họ Thẩm. Còn lại thì vì muốn chuộc lỗi, người nhà Thẩm cuối cùng vẫn đưa Thẩm Văn Tố trở về làm tỳ nữ rửa chân cho hắn.
Hạ Lan Vận – tên cẩu nam nhân đó – sau khi trở thành Tiên quân, xây một cung điện bằng vàng, thu nhận tất cả mỹ nữ hắn từng gặp trên đường.Đêm nào cũng hoan lạc, sống cuộc sống thần tiên.
Thẩm Văn: …
Quá cẩu! Thật sự quá cẩu!
Cô đưa tay xoa trán.
“Điêu lão gia, lời ngài nói thật quá đáng… Chuyện hôn sự giữa Hạ Lan gia và Thẩm gia, vốn chỉ vì lão gia chủ Hạ Lan còn sống mà vội vàng định ra. Đại ca ta hiếu thảo, nên mới đồng ý hôn sự này, để cháu gái ta – Thẩm Văn Tố – đính hôn với công tử Hạ Lan. Giờ đây…” Một thanh niên khoảng 23, 24 tuổi, mặc áo bào trắng lên tiếng, lên tiếng với giọng điệu đầy chán nản và bất mãn..
Nếu không nhầm, người này chính là Thẩm Như Bích – thúc thúc của Thẩm Văn Tố và cũng là người tham gia vào kế hoạch từ hôn trong “Thông Thiên Lộ.”
“Hiện giờ, Hạ Lan Vận đã có tình ý với người khác, vậy tại sao không để đôi bên chia tay trong hòa bình, tự mình an yên?” Thẩm Văn Tố bỗng lên tiếng, ngắt lời vị thúc thúc khó chịu kia. “Ta và công tử Hạ Lan chưa từng gặp mặt, không có tiếng nói chung, không thân thiết, nay biết rằng công tử đã có ý trung nhân, tất nhiên ta muốn đôi bên chia tay, mỗi người một lối.”
Ngốc quá! Làm sao có thể nói rằng mình từ hôn vì đối phương bị hủy hoại căn cốt được? Phải chiếm lợi thế đạo đức, giả vờ là một đóa hoa thuần khiết, đổ hết trách nhiệm lên đầu đối phương, đó mới là cách tốt nhất để đối phó với những tên cẩu nam nhân!
Dù giờ Hạ Lan Vận chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, nhưng cô vẫn muốn gán cho hắn tội nɠɵạı ŧìиɧ! Dù bây giờ không gán, thì sau này cũng sẽ có thôi!
Nghĩ vậy, Thẩm Văn Tố nhanh chóng giật lấy chiếc “mũ xanh” vô hình và đội lên đầu mình.
Thẩm Tuyết Nhu – đường muội của Thẩm Văn Tố – chính là một trong những người hậu cung đầu tiên của Hạ Lan Vận. Nàng là bạch liên hoa… không, phải là bạch nguyệt quang – là ánh sáng trong đêm tối, ngọn nến trong cơn bão tuyết, người đã mang đến sự an ủi lớn cho nam chính. Theo dòng thời gian trong nguyên tác, trước khi Thẩm Văn Tố từ hôn, Thẩm Tuyết Như đã biết ý định của gia tộc là muốn từ hôn, liền gửi một chiếc khăn tay thêu chữ “Như” để an ủi Hạ Lan Vận, và hắn ta đã cẩn thận giữ bên người, hiện giờ vẫn mang theo.
Thẩm Văn chẳng quan tâm hai người họ là thanh mai trúc mã hay bạn thân từ thuở nhỏ, bởi vì cô chẳng quen biết gì với cả Hạ Lan Vận lẫn Thẩm Tuyết Nhu. Nếu không nhanh chóng đội cho mình chiếc “mũ xanh” này, thì tương lai không xa sẽ có vô số cái “mũ xanh” thật sự bị chính tay nam chính đội lên đầu cô, mà cô chẳng hiểu lý do.
Cô không đủ dũng cảm để lao vào cái hố phân này mà lộn nhào cho vui.
Thẩm Tuyết Nhu thích Hạ Lan Vận sao? Vậy cứ để nàng ta giữ lấy hắn.