Chương 14: Vạn sự đã thành chỉ thiếu gió đông

Chương 14 : Vạn sự đã thành chỉ thiếu gió đông

Tác giả: Duật Thiên Sử

Edit by Laocuu

“Uốn lưỡi ba lần rồi hãy nói!” Cố Dực cau mày nói.

Vân Hi hít sâu một chút, chịu đựng tức giận đáp,

“Tôi muốn về nhà.”

“Tôi cho Tiểu Mục đưa cô về.” Cố Dực cũng không có giữ cô ở lại làm gì.

“Được, tạm biệt!” Vân Hi kìm chế hưng phấn, vẫy vẫy tay, bước nhanh ra cửa.

Ngay khi tay cô vừa đυ.ng tới thanh nắm cửa của thư phòng, còn chưa kịp xoay thì Cố Dực ngăn cô lại:

“Chờ một chút”

Vân Hi trong lòng lộp bộp một chút, nhưng vẫn cố trấn định mà quay đầu, nhìn về phía Cố Dực hỏi,

“Anh Cố Dực còn có việc gì sao?”

Cố Dực không nói gì, đứng dậy đi tới, Vân Hi cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra ngoài, nhìn chằm chằm Cố Dực không dám nói lời nào.

Cố Dực đứng trước mặt Vân Hi, trên cao nhìn xuống Vân Hi, hỏi,

“Rốt cuộc cô tới thư phòng của tôi có mục đích gì?”

“Không…… Không a, vừa rồi không phải nói rồi sao? Vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ vui vẻ, chỉ là biến khéo thành vụng mà thôi.”

“Phải không?” Cố Dực nhìn chằm chằm Vân Hi hai mắt truy vấn nói.

Vân Hi cảm thấy ánh mắt của Cố Dực như muốn đâm xuyên thấu cơ thể cô, thiếu chút nữa đã khiến cô đái ra quần. Nếu không phải còn sót lại một chút lý trí, cái mạng của mình mới quan trọng, nếu như nói ra thì chỉ còn con đường chết.

“Đúng vậy !” Dưới áp lực nặng nền Vân Hi gật đầu, kéo Cố Dực tay, đúng lý hợp tình mà nói, “Không tin anh cứ lục soát, tôi không lấy văn kiện, hay bí mật thương nghiệp nào của anh đâu!”

Cố Dực trực tiếp ném tay Vân Hi ra, ghét bỏ mà nói,

“Đừng nghĩ nhân cơ hội ăn đậu hủ tôi!”

“……” Vân Hi tức khắc một đầu hắc tuyến.

Ai ăn đậu hủ của hắn chứ! A! A!

“Khụ —— khụ ——”

Vân Hi quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới không biết khi nào cậu nhỏ đã ngồi ở trên sô pha, tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, trực tiếp cáo trạng nói,

“Cậu nhỏ, cậu thấy không, Cố Dực bắt nạt cháu!”

Hách Chính nhìn Vân Hi không nói gì.

“Cô đừng có làm phiền cậu nhỏ!” Cố Dực đen mặt, trực tiếp đem Vân Hi đẩy ra thư phòng.

“Vậy tồi về trước, cậu nhỏ hẹn gặp lại!” Vân Hi đáp, không quên cùng tiểu cữu cữu phất phất tay, giờ phút này không trốn, còn đợi đến khi nào.

Vân Hi xuống lầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cố phu nhân đứng dậy tiến về phía Vân Hi, hạ giọng hỏi,

“Lấy được không?”

“Thiếu chút nữa liền lộ rồi ạ! Bác à, không bác hứa canh chừng cho cháu sao? Như thế nào bác lại chạy trước ạ?”Vân Hi bất đắc dĩ hỏi

“Nếu không phải bác kịp thời thông tri cho cháu, Cố Dực Chính nhi đã lên lầu. Nếu như bác ở lại càng không phải khiến bọn nó hoài nghi sao. Bác nói lớn như vậy hẳn cháu nghe rõ chứ!”

“Vâng, đúng là bác vẫn thông minh hơn cháu ạ” Vân Hi lập tức khen nói.

“Chỉ cần xong việc là được.” Cố phu nhân gật gật đầu đáp, giây tiếp theo lại nhịn không được nói thầm một câu, “Cháu thật sự muốn làm như vậy sao?”

“Chẳng lẽ bác đã thay đổi chủ ý, hiện tại hy vọng cháu trở thành con dâu của bác?”

“Đương nhiên không phải ——” cố phu nhân buột miệng thốt ra đáp.

Giây tiếp theo lại cảm thấy nói như vậy giống như có điểm trực tiếp, xấu hổ mà cười.

“Bác à, bác yên tâm đi, hiện tại chúng ta ở cùng một mặt trận. Cháu cùng bác giống nhau đều hy vọng chị của cháu và anh rể người có tình được ở bên nhau!” Vân Hi cười tủm tỉm mà bảo đảm.

Cố phu nhân gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Vân Hi lấy được thiệp mời liền lập tức liên hệ với người làm bản fake

Edit by Laocuu

Vân Hi ngồi hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ ở nhà họ Vân vừa ngồi chờ thiệp fake được mang đến. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nam nữ chính thuận lợi thành hôn, cô có thể trở về thế giới của chính mình, một đêm phất nhanh, cô đối với tương lai của chính mình tràn ngập hy vọng.

Bà Diệp Anh nhìn Vân Hi như vậy thật ngứa mắt, còn chưa kịp làm khó Vân Hi thì nhận được điện thoại của con trai. Vân Triết khóc lóc nói hắn ở trường học bị đánh. Diệp anh lập tức nóng nảy, một bên dỗ con trai, một bên vô cùng lo lắng muốn chạy ngay đến trường học cứu vớt con trai.

Sau đó thấy có một mình mình thế đơn lực mỏng bà liền kéo Vân Hi đi cùng.

“Vân Hi, cháu đi cùng tôi đến trường học một chuyền.”

Vân Hi dừng bước, có chút khó hiểu mà nhìn Diệp Anh,

“Trường học?”

“Em trai cháu bị người đánh ở trường, cháu muốn khoanh tay đứng nhìn sao?” Diệp Anh trừng mắt với cô, chất vấn nói.

Vậy thì không thể khoanh tay đứng nhìn, Vân Hi chỉ có thể đi theo Diệp Anh cùng đi trường học.

Vân Triết hiện tại đang học ở một trường quý tộc, trường này 80 – 90% học sinh tốt nghiệp xong sẽ trực tiếp ra nước ngoài du học. Cho nên học sinh ở đây không phú thì cũng quý, đều không dễ chọc.

Vân Hi theo Diệp Anh lên xe sau, trông như là đang nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật là đang nỗ lực hồi tưởng, trước kia cô viết văn có nhân vật này sao?

Cuối cùng kết luận là có nhân vật này, nhưng không xuất hiện nhiều.

Bởi vì đứa em trai cũng không lớn, hiện tại vẫn là học sinh cấp 3. Đối với nguyên chủ mà nói, hắn tuy là người thừa kế của nhà họ Vân nhưng không hề có sức chiến đấu. Căn bản không đem đứa em trai này để vào mắt. Chỉ cần vài ba trò mèo là giải quyết được. Đơn giản là xúi giục em trai gây chuyện thị phi phắp nơi, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 liền gây ra chuyện lớn. Nhà họ Vân chỉ có thể vội vội vàng vàng đem Vân Triết đưa ra nước ngoài tránh họa, cơ hội về nước hẳn là không có.

Vân Hi hiện tại nghĩ lại, cần gì phải làm vậy đâu?

Vốn cùng một gốc rễ hà cớ gì làm tổn thương nhau.

Lại nói Vân Gia tuy rằng có tiền, nhưng như thế nào cũng không bằng Cố Gia

Nữ phụ nhớ thương ít tài sản này của Vân Gia còn không bằng chờ ngày nam chính nɠɵạı ŧìиɧ để cho hắn không một đồng ra khỏi nhà.

Đi tới văn phòng hiệu trưởng, Vân Triết mặt mũi bầm dập mà đứng ở một góc, nước mắt lệ tràn mi, biểu tình ủy khuất.

Mà người đánh nhau với Vân Triế chính là một nhóc to con, hẳn làm chiếm thượng phong, trừ bò trên mặt có vài vết cào, nhìn không có chút vết thương nào đang ngạo mạn nhìn bọn họ.

Hiệu trưởng xấu hổ giải thích nói, hai đắu nhỏ chính là đùa giỡn, kết quả có chút chơi hơi quá đáng. Vân Hi nhìn hiệu trưởng một cái, đánh người đến mức như thế này, lại nói tất cả chỉ là vui đùa???

“Vân Triết, Mộc Thần tại sao lại đánh con thành như vậy?” Diệp Anh nhìn con trai như vây không nhịn được đau lòng vội hỏi han.

“Mẹ,Mộc Thần mắng con bám váy mẹ,còn đánh con.” Vân Triết nhìn thấy mẹ mình tới, vô cùng ủy khuất mà khóc lóc kể lể nói.

“ Đúng sự thật mà, động một chút là khóc, còn giống như con gái cào tao.” Mộ Thần ở một bên khinh bỉ nói.

Vân Hi tức khắc liên nổi giận, đây rõ ràng là lấy mạnh hϊếp yêu mà!”

Cô tuyệt đối không khuất nhục trước đại ca vườn trường, mực kệ đối phương có bối cảnh gì!

“Ba mẹ em không giáo dục em phải cùng bạn học tương thân ái, hỗ trợ lẫn nhau à? Ba mẹ em không giáo dục em thì để chị thay họ làm!” Vân Hi kích động mà xông lên, đối với Mộc Thần cao hơn mình một cái đầu không đấm thì đá thậm chí còn cào.

Mộc Thần cả người ngây dại, mọi người ở đây đều ngay dại

Qua một lúc, Mọc Thần mới phản ứng, vội dùng tay đỡ, vừa đỡ vừa kêu:

“ Cứu mạng, cứu mạng...”

Hiệu trưởng cùng Vân Triết vội vàng mỗi người một bên túm chặt Vân Hi, chỉ sợ Vân Hi kích động đánh chết Mộc Thần

“Buông tôi ra, tôi còn muốn đánh nó! Xem tôi có đánh chết thằng nhãi này không, hắn cũng không biết trời cao đất rộng, dám khi dễ em trai tôi, chán sống đi ——” Vân Hi một bên đá chân, một bên kích động mà kêu gào nói.

“Cũng náo nhiệt nhỉ?”

Văn phòng cửa truyền đến một đạo trầm thấp thanh âm.