Chương 11: Một phút sơ sẩy bị cho ăn cơm chó

Chương 11 : Một phút sơ sẩy bị cho ăn cơm chó

Tác giả: Duật Thiên Sử

Edit by Laocuu

Anh mắt của Cố Dực như vậy là có ý gì? Không tin lời cô nói sao?

Nhưng mà cũng phải nói Cố Dực mà tin thì hắn mới đúng là thiểu năng trí tuệ

“Không phải anh nói là tối nay tôi biểu hiện tốt sẽ buông tha cho tôi sao, ngay từ bây giờ phải nhập diễn luôn cho quen chứ.” Vân Hi ngượng ngùng mà giải thích nói.

“Tiếp tục cố gắng!” Cố Dực khó có được khẳng định nói.

“……” Vân Hi lại lần nữa một đầu hắc tuyến.

Cô chỉ có thể ở trong lòng cổ vũ chính mình, nhất định phải vững vàng, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Vân Hi quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe, không hổ là thành phố lớn, nhà cao tầng san sát, sang trọng rộng lớn

Một lúc đã tới biệt thự nhà họ Cố, biệt thự cao cấp thấp thoáng dưới ánh đèn giống như lâu đài trong mộng.

“Cố Dực, nhà anh thật nhiều tiền nha?” Vân Hi nhịn không được quay đầu nhìn về phía Cố Dực tò mò hỏi.

“Cô yên tâm, nhà tôi có nhiều tiền cũng không liên quan đến tôi!” Cố Dực đáp lại nói.

“Vì cái gì? Anh không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố sao?” Vân Hi kinh ngạc mà nhìn Cố Dực.

Trong đầu nháy mắt bao nhiêu kịch bản tranh giành gia sản của giới hào môn hiện ra trong đầu Vân Hi

Cố Dực tuy là con trai độc nhất của thế hệ này, nhưng cũng không phải là đứa con do Cố Chiêu sinh ra, cho nên tài sản của nhà họ Cố không có quan hệ gì đến hắn?

“Tôi không có thói quen tiêu tiền trong nhà!” Cố Dực lạnh nhạt một câu đánh vỡ ảo tưởng của Vân Hi.

Cố Dực nói xong, không có lại để ý tới Vân Hi, cái cúc áo vest, hướng phía trước mà đi.

“……” Vân Hi kinh ngạc mà nhìn Cố Dực dáng vẻ tuấn lãng, ở trong lòng 360 độ không góc chết mà mắng hắn một lần, người này thật sự quá gợi đòng mà.

Cố Dực đột nhiên dừng bước chân, quay đầu ngó Vân Hi liếc mắt một cái,

“Còn không đi, tính toán ở nơi đó là pho tượng sao?”

“Anh mới là pho tượng, hơn nữa chính là một tảng băng!” Vân Hi tức giận đến chút nữa học máu , căm giận mà mắng một câu, đi theo hắn.

Vội chạy theo nên không chú ý tới một bên chân bị tuột giây giày, đi hai bước liền dẫm phải khiến cơ thể mất cân bằng, ngã về phía trước.

“A ——” Vân Hi tức khắc kinh sợ hô một tiếng, cô cho rằng Cố Dực đang đi phía trước sẽ thân sĩ đỡ cô giúp cô tránh phải tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu

Kết quả ——

Cố Dực lại lắc mình tránh đi, tránh đi, tránh đi……

Vân Hi hoảng sợ, không thể tin được, tuyệt vọng mà nhắm mắt lại ——

Chờ mãi mà vẫn không thấy đau đớn. Vân Hi ngạc nhiên mở mắt, đập vào mắt cô là áo khoác âu phục màu đen, di chuyển ánh mắt lên trên, một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.

“Chẳng lẽ mình ngã nên sinh ra ảo giác?”

Làm sao mà Cố Dực lại biến thành cậu nhỏ rồi!

Cô duỗi tay lên ngực đối sờ thử, cứng cáp nha!

“Vân Hi, tôi biết cô sung bái cậu nhỏ của tôi, nhưng cũng không cần vừa gặp mặt đã quỳ lậy hành đại lễ!” Bên cạnh tiếng trào phúng của Cố Dực truyền đến.

“A…” Vân Hi lúc này mới phản ứng kịp, lúc cô sắp ngã, Cố Dực thấy chết không cứu, là cậu nhỏ kịp thời ra tay cứu giúp cô.

Tuy cô không ngã chạm đất, nhưng cũng chỉ cách mặt đất một xíu cho nên tư thế này cũng khá là…

Vân Hi dùng cả tay cả chân cố gắng bò dậy, lui về sau một bước, nghiêm trang ôm quyền nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn cậu nhỏ đa ra tay tương trợ!”

“Không có việc gì thì tốt rồi!” Hách Chính bình tĩnh mà đáp.

Cố Dực đi tới, giống như xách gà con, đem Vân Hi xách qua đi.

Vân Hi còn chưa kịp phản ứng, Cố Dực đã ngòi xổm trước chân cô, một bên giúp cô buộc dây giày, một bên ôn nhu nói,

“Em đã lớn như vậy rồi ngay cả dây giày cũng không buộc được, anh làm sao yên tâm để em một mình đi ra ngoài!”

Vân Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cố Dực, hắn là bị hạ cổ sao?

“Vân Hi, tới rồi à!”

Vân Hi quay đầu liền nhìn thấy mẹ của Cố Dực - Hách Thanh Phương, hướng về phía bọn họ mà đi tới,

“Cháu chào bác ạ.” Vân Hi liền bài trừ một mạt cười đáp lại nói.

Hóa ra Cố Dực đang diễn kịch cho mẹ hắn xem, khó trách lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Chỉ là diễn kịch thôi ai mà không làm được.

“Cố Dực nói tối nay cháu sẽ đến nhà ăn cơm, bác còn tưởng rằng nó đang lừa bác cơ. Xem ra là bác trách nhầm nó rồi.” Cố phu nhan mỉm cười đáp.

“Cháu cũng lâu rồi chưa đến gặp bác, lúc sang cháu đến vừa khéo bác đã đi ra vắng, cho nên buổi tối cháu lại đến đây, hy vọng bác không cảm thấy phiền ạ”

Vân Hi nghĩ thầm, quả nhiên mẹ nào con nấy, Cố Dực kỹ xảo diễn thâm hậu hoàn toàn là do mẹ của hắn chân truyền.

Nếu cô nhớ không nhầm, mẹ Cố Dực luôn luôn ngóng trông Vân Thư trở thành con dâu, không nghĩ tới nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim như cô.

Vân Hi nghĩ đến đây, đột nhiên thông suốt, Mẹ Cố Dực còn không phải là cùng một chiến tuyến với cô sao. Lúc này mà không mượn sức Cố phu nhân còn đợi đến khi nào nữa.

Giây tiếp theo, Vân Hi liền kéo tay Cố phu nhân:,

“Bác ơi, anh Cố Dực băt nạt cháu ạ.”

“Nó bắt nạt cháu như thế nào?!” Cố phu nhân sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn con trai một cái, hỏi.

Vân Hi đột nhiên cùng bà thân thiết như vậy bà thật sự có chút không quen.

Bà vẫn không thích đứa con riêng này của nhà họ Vân, cô ta hoàn toàn không xứng với con trai bà.

“Anh Cố Dực vừa mới bạo hành gia đình với cháu” Vân Hi đúng lý hợp tình nói.

“Bạo hành gia đình?” Cố phu nhân ngây ngẩn cả người, bà cho rằng mình nghe nhầm.

Nàng vẫn luôn liền không thích Vân gia cái này tư sinh nữ, hoàn toàn không xứng với nàng nhi tử Cố Dực, cố tình nhi tử tuyển nàng, nàng cũng là tưởng không rõ.

“Đúng vậy, anh ấy hại cháu té ngã!” Vân Hi lên án nói.

“Có phải hay không ngã đau, có như thế em mới nhớ để ý đường đi?” Cố Dực nhéo nhéo Vân Hi gương mặt, vẻ mặt sủng nịch nói.

Vân Hi ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Cố Dực.

Cố phu nhân buồn bực, đứng đây nửa ngày bị con trai đút no đầy miệng cơm chó, bà đành phải hắng giọng một chút rồi giới thiệu:

“Vân Hi, bác giới thiệu với con, đây là em trai của bác – Hách Chính. Chính nhi đây là Vân Hi”.

Bởi vì không thể chấp nhận được việc Vân Hi cùng Cố Dực hẹn hò, bà trực tiếp bỏ qua không giới thiệu

“Xin chào Hách tiên sinh!” Vân Hi nén cười, chào hỏi

Không nghĩ tới cố phu nhân là xưng hô như vậy em trai của mình!

Chính nhi, chính nhi! Ha ha ~~~

“Xin chào!” Hách Chính gật đầu một cái.

“Hai đứa cứ ở đây tâm sự, bác với Hách Chính vào nhà trước.” Cố phu nhân nói xong, cùng em trai vào nhà trước.

“Cô định nhìn đến mù cả mắt sao, người trong lòng cô đã đi rồi!” Cố Dực lạnh lùng trào phúng.

Hắn hiện tại xem Vân Hi càng không vừa mắt, cư nhiên con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga, đò theo đuổi cậu nhỏ của hắn, đúng là không tự lượng sức mình.

Vân Hi thu hồi tầm mắt, trừng Cố Dực một cái:

“Tôi thích như vậy đó, anh có y gì?”

“Cô có ý tứ gì, tôi liền có ý tứ đó!” Cố Dực lương bạc mà đáp lại.

“Tôi nói đùa.”

“Ta cũng vậy!”

“Tôi nghĩ anh cố y ở trước mặt mẹ anh giả bộ tốt với tôi.” Vân Hi khinh bỉ nói.

“Cô thì cũng chả kém!”

“Tôi thì sao chứ?” Vân Hi trừng lớn hai mắt, kinh ngạc hỏi.

“Bạo hành gia đình? Không phải chỉ phát sinh sau khi chúng ta kết hôn sao? Xem ra ở trong lòng của cô, chúng ta sớm đã là vợ chồng!” Cố Dực trào phúng mà đáp lại.

“……” Vân Hi tức khắc á khẩu không trả lời được.

“Nhưng mà bất quá với tính cách của cô, không chừng sau này tôi mới là người bị bạo hành!”

Cố Dực cuối cùng không quên bỏ đá xuống giếng bổ sung nói, sau đó xoay người vào nhà, thiếu chút nữa chọc Vân Hi tức chết!