Chương 5

----

Đường Đại Quân vội vàng gật đầu, hai vợ chồng nhất trí chuyện này, nhân lúc con gái còn đồng ý nhanh chóng từ hôn, tránh cho tới lúc xuất viện lại bị Trịnh Hướng Đông nói mấy câu dỗ dành.

Dù sao đầu óc con gái đơn thuần, quá dễ bị lừa.

"Được."

Đường Đại Quân gật đầu, bưng hộp cơm nói.

"Tôi đi rửa hộp cơm, rửa xong chúng ta sẽ đến Trịnh gia."

Khi Đường Đại Quân đi rửa hộp thì Đường Ninh cũng đến bệnh viện, thấy em gái còn ngủ, cô ấy nhỏ giọng hỏi.

"Tâm Tâm còn chưa tỉnh sao?"

"Tỉnh rồi, uống một chút canh cá rồi lại ngủ."

Chu Thục Lan giúp con gái kéo chăn, nhỏ giọng nói với Đường Ninh.

"Con ở đây trông em một lát, mẹ và ba đến Trịnh gia từ hôn."



"Em gái đồng ý từ hôn sao?"

Chu Thục Lan gật gật đầu.

"Ừ."

Đường Ninh nhìn em gái đang ngủ say cũng hiểu vì sao ba mẹ sốt ruột từ hôn như thế, đoán chừng sợ em gái tỉnh lại lại bị Trịnh Hướng Đông dụ dỗ.

"Vậy mẹ và ba mau đi đi."

Chu Thục Lan cùng Đường Đại Quân dặn dò vài câu liền vội vàng rời khỏi.

Chu Thục Lan cùng Đường Đại Quân tới Trịnh gia, Trịnh Khôn nhìn thấy hai vợ chồng lại đây liền biết tới vì chuyện gì, nhanh chóng đón người vào nhà.

“Đại Quân, Thục Lan, mau vào trong.”

Nói quay đầu vào nhà kêu to.

“Xảo Phân rót hai ly nước đường cho Đại Quân và Thục Lan.”

Trần Xảo Phân đã biết chuyện con trai mình làm, ngày hôm qua hai vợ chồng đã cùng nhau mang đồ tới thăm Đường Tâm, kết quả mới đến cửa phòng bệnh đã bị hai vợ chồng Đường Quân mời về.



Hôm nay thấy Đường Đại Quân và Chu Thục Lan lại đây, cảm thấy còn có thể cứu vãn nên nhanh chóng lấy ly tráng men đổ nước ấm rồi thêm hai muỗng đường trắng.

Pha nước đường xong mang ra trước mặt hai người, cười nói.

“Đại Quân và Thục Lan một đường lạnh lẽo, uống chút nước ấm trước.”

Đường Đại Quân không nhận ly, không mặn không nhạt nói.

“Hai người cũng biết trời lạnh sao? Chúng tôi mới đi vài bước thôi, không có lạnh như Tâm Tâm nhà chúng tôi, mùa đông khắc nghiệt, bị lạnh cóng ở bên ngoài vào đêm khuya, đừng nói ăn cơm, cả một ngụm nước ấm cũng không có mà uống.”

Chu Thục Lan cũng lạnh lùng nói.

“Chúng tôi tới đây không phải để uống nước, chúng tôi tới từ hôn.”

Đừng có làm cái bộ này, làm như nhà bà đây không có nước đường để uống vậy.

Trịnh Khôn và Trần Xảo Phân vừa nghe xong liền xấu hổ cười, ai kêu con trai mình làm chuyện tốt chứ.

Bất quá nghe được hai chữ từ hôn, Trịnh Khôn cũng không giả vờ nữa, ông ta cúi đầu khom lưng mở miệng.

“Đại Quân, Thục Lan, chúng tôi xin nhận lỗi với Tâm Tâm trước, nhãi ranh Hướng Đông kia thật sự đáng đánh, chờ nó trở về tôi liền kéo tới cửa xin lỗi Tâm Tâm, đến lúc đó tùy hai ngươi xử trí.”