----
Hôm nay Lưu Tồn Chí có chút kỳ quái, cả người cứ ngây ngẩn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Lưu Tồn Chí treo cái khăn mặt lên giá, sau đó liếc mắt nhìn vợ mình một cái, đẩy người tới phòng bếp, còn cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.
Mặc dù Đường gia có ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng trong nhà cũng có không ít người, sau khi vợ chồng Đường Ninh trở về, Đường Ninh ngủ cùng một phòng với Đường Tâm, bởi vì phòng khách không tính là nhỏ, Đường Đại Quân lại có chút hiểu biết về nghề mộc, cho nên ông ấy đã tự mình làm một cái giường nhỏ đặt ở đó.
Lưu Tồn Chí tạm thời ngủ ở đó, nghĩ đến lời của Tống Hoài Châu, anh sợ nói chuyện ở phòng khách thì sẽ làm phiền đến ba mẹ, đành phải đẩy vợ mình vào phòng bếp nói chuyện.
"Lưu Tồn Chí, anh làm gì vậy?" Đường Ninh nhìn thấy chồng mình lén la lén lút như ăn trộm, cô càng cảm thấy khó hiểu.
Lưu Tồn Chí nhìn trái nhìn phải, cảm thấy giờ này chắc hẳn mọi người đều đã ngủ rồi mới nhỏ giọng nói với Đường Ninh: "Em đoán xem vừa rồi lão Tống đã nói gì với anh?"
Vấn đề này Đường Ninh làm sao mà biết được? Cô ấy cũng không đủ kiên nhẫn để đoán, liếc nhìn Lưu Tồn Chí: "Nói cái gì?"
Lưu Tồn Chí cũng không câu giờ nữa, nhỏ giọng nói: "Lão Tống nói cậu ta thích Đường Tâm, hỏi anh xem điều kiện để làm con rể Đường gia là cái gì!"
"Cái gì?" Đường Ninh trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lời này nếu như là do người khác hỏi thì Đường Ninh sẽ không đến mức kinh ngạc như vậy, dù sao thì em gái cô thật sự rất đẹp, rất được người ta yêu thích.
Lúc chưa đính hôn với Trịnh Hướng Đông, còn có không ít người ở khu vực nhà máy tới hỏi cưới cô, nhưng ba mẹ không quá tin tưởng vào những người đó.
Tuy rằng Đường Tâm không ngốc, nhưng cô quá đơn thuần, cũng quá tin người, người bên cạnh cô phải là người có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, cho nên chọn tới chọn lui cuối cùng ba mẹ vẫn chọn Trịnh gia, dù sao thì quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân thiết, hơn nữa Đường Tâm cũng thích Trịnh Hướng Đông.
Nhưng hôm nay chỉ mới là lần đầu tiên Tống Hoài Châu gặp em gái phải không? A! Không đúng, lần trước cậu ấy là người đầu tiên tìm thấy em gái, thế nhưng lúc đó quá tối, chắc hẳn cậu ấy cũng không thấy rõ mặt mũi em ấy ra sao!
Vừa gặp mặt đã thích em gái rồi sao?
Mấu chốt là cái người tên Tống Hoài Châu này bình thường vẫn luôn sống như một vị hòa thượng, sao đột nhiên lại thích em gái nhà mình?
"Vậy anh nói thế nào?"
Đường Ninh bình tĩnh lại, dường như cô đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện tình cảm làm sao có thể nói rõ được, có thể là vừa nhìn thấy đã yêu thôi! Chẳng phải lúc trước cô và Lưu Tồn Chí cũng thế sao?
Lưu Tồn Chí nói: "Lúc ấy anh cũng vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng cậu ấy nói đùa, sau đó cậu ấy nói vốn dĩ hôm nay muốn nói thẳng với ba mẹ, nhưng cảm thấy như thế có vẻ quá sỗ sàng, cho nên mới tìm người trung gian là anh."