----
Ngay cả mắt mũi cũng được may thủ công, trong thời đại thiếu thốn vật liệu như này có thể có một món đồ chơi như thế này chứng tỏ điều kiện gia đình rất tốt, điều này cũng có thể thấy cả gia đình rất yêu thương đứa em gái này.
Dưới ánh mắt tha thiết của mẹ, Đường Tâm gật đầu vui vẻ nói.
“Thích ạ.”
Chu Thục Lan cũng tiếp nối nở nụ cười, chỉ cần con gái bà vui vẻ là bà đã vui lòng.
Lúc này Trịnh Hướng Đông cũng đã đến bệnh viện, sau khi hỏi bác sĩ cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh của Đường Tâm, anh ta đứng ở cửa chần chừ một hồi lâu, nghe giọng Đường Tâm, biết là cô đã không sao, anh ta kìm nén thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng trở về mới biết Đường Tâm vẫn luôn chờ mình, trước đó anh ta nghĩ chờ một hồi không chờ nổi nữa cô sẽ về nhà.
Nếu vì chuyện này mà Đường Tâm không được cứu về, anh ta cũng không biết nên đối mặt với mọi chuyện thế nào, dọc đường về anh ta luôn ngây ngốc ngờ nghệch, nghe được giọng Đường Tâm mới cảm thấy đủ dũng khí.
Anh ta nghĩ về sau còn có tình huống thế này anh chắc chắn sẽ không bỏ cô lại.
Trịnh Hướng Đông chỉnh lại quần áo trên người rồi đưa tay gõ cửa.
Sau khi được Đường Ninh cho phép, anh ta đẩy cửa đi vào, tiếng ba mẹ con trò chuyện bị cắt ngang đột ngột, đồng thời cùng nhìn về phía Trịnh Hướng Đông.
Lúc nhìn về phía Trịnh Hướng Đông, sắc mặc Chu Thục Lan và Đường Ninh dần lạnh xuống.
Trịnh Hướng Đông nhìn Đường Ninh, theo bản năng hơi sợ hãi, nhà họ Đường có ba người con, anh cả Đường Trạch và chị hai Đường Ninh không dễ đối phó, lại còn rất bao che, nói chuyện không được sẽ bắt đầu đánh người đó, khi còn nhỏ vì anh dẫn Đường Tâm ra ngoài chạy lung tung nên bị đánh không ít lần.
“Dì Chu, chị hai.”
Lần này anh ta tự biết đuối lý, nhìn thấy Đường Ninh và Chu Thục Lan không dám tiến lên, anh ta dựa vào tường ánh mắt nhìn Đường Tâm có chút đáng thương.
“Tâm Tâm, em khỏe hơn chút nào chưa? Anh đã mua kẹo sữa Thỏ Trắng mà em thích.”
Nói xong anh ta lấy từ trong túi ra một gói kẹo sữa được gói trong giấy kraft rồi đưa tới trước mặt Đường Tâm như dâng vật quý.
Đường Tâm liếc nhìn người đàn ông chân vẫn còn dính bùn đất, không đưa tay ra nhận đồ từ anh ta.
Trịnh Hướng Đông phát hiện tầm mắt của cô, vốn không muốn kể khổ, cũng biết lần này bản thân đã thực sự phạm sai lầm cực lớn, đành nói.
“Vì để vội về gặp em, lúc xuống xe anh đã bị ngã.” Anh ta hy vọng lần này Đường Tâm có thể thương xót anh ta, có thể tha thứ cho anh ta.
Tuy rất nhiều người đều nói đầu óc Đường Tâm không ổn lắm, nếu cưới về phải đặc biệt chú ý đến cô, nhưng Trịnh Hướng Đông không hề nghĩ như thế, anh ta rất thích Đường Tâm, thích trong đôi mắt đơn thuần của cô chỉ có mình, cho nên lần đầu thấy Đường Tâm không chịu để ý đến mình, anh ta có hơi hoảng sợ.