Chậu nước được đặt trong bồn rửa, Tần Tiễn Mặc định vặn vòi nước nhưng động tác lại khựng lại.
Anh như bị ma xui quỷ khiến cầm lấy quần áo của Khương Giang, đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu, tại sao quần áo dính mồ hôi của Khương Giang lại thơm như vậy.
Tần Tiễn Mặc không hề nhận ra hành vi của mình biếи ŧɦái đến mức nào, anh cau mày, mở vòi nước, có chút tiếc nuối nhìn nước tràn vào chậu quần áo, mùi hương của Khương Giang trên đó cũng bị cuốn trôi.
——
Khương Giang xem xong một tập phim truyền hình, nghe thấy Tần Tiễn Mặc ra ban công, liền đi ra xem, kết quả vừa nhìn đã thấy Tần Tiễn Mặc cầm qυầи ɭóŧ của cậu, đang treo lên giá phơi đồ.
Khương Giang lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng tiến lên lấy qυầи ɭóŧ trên giá phơi đồ, mặt đỏ tía tai lắp bắp nói: "Cậu... sao cậu lại giặt qυầи ɭóŧ của tớ nữa! Tớ đã nói rồi, tớ tự giặt!"
Tần Tiễn Mặc lại lấy qυầи ɭóŧ của cậu, giơ tay treo lên dây, anh cao chân dài, căn bản không cần sào phơi đồ, chỉ cần giơ tay là với tới được dây phơi quần áo: "Chúng ta là người thân thiết nhất, giặt cho cậu một cái qυầи ɭóŧ thì sao?"
Nói xong, anh khẽ hừ một tiếng: "Sau này không được nói những lời như vậy nữa."
Anh ghét mọi lời lẽ có khoảng cách với Giang Giang, bọn họ phải thân mật không rời.
Khương Giang bị sự đương nhiên của anh làm cho không nói nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.
Những người quen biết họ đều biết, Tần Tiễn Mặc không có cách nào với Khương Giang nhưng Khương Giang lại chẳng phải như vậy sao?
——
Buổi tối, hai người bạn cùng phòng khác ồn ào trở về ký túc xá.
Trần Phác trêu chọc họ: "Biết ngay là hai người lại dính lấy nhau, giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy."
Vương Minh nháy mắt ra hiệu: "Hai người họ không chỉ hôm nay mới như vậy, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao, mày nên quen rồi chứ."
Tần Tiễn Mặc nhướng mày: "Tôi và Khương Giang thân mật không rời, các cậu ghen tị đi."
Trần Phác và Vương Minh đã sớm quen, bất kể nam hay nữ, Tần Tiễn Mặc đều từ chối những trò đùa như vậy nhưng Khương Giang là một ngoại lệ, bọn họ nói Tần Tiễn Mặc và Khương Giang như vậy, Tần Tiễn Mặc không những không tức giận mà còn rất vui vẻ hưởng ứng.
Khương Giang liếc nhìn Tần Tiễn Mặc, không nói gì, đưa tay lấy cốc gấu nhỏ của mình, uống một ngụm nước.
Tần Tiễn Mặc đưa tay về phía cậu: "Giang Giang, cho tớ uống một ngụm nào."
Khương Giang đưa tay, đưa cốc của Tần Tiễn Mặc cho đối phương: "Uống đi."
Tần Tiễn Mặc cười một cái, tiện tay đặt cốc của mình sang một bên: "Giang Giang, tớ muốn uống của cậu."
"Không được." Khương Giang ôm chặt cốc gấu nhỏ của mình: "Cậu uống cốc của cậu đi, nước đều như nhau mà."
Tần Tiễn Mặc trực tiếp tiến lại ôm cậu, cũng không quan tâm trong ký túc xá còn có hai người khác: "Tớ nhất định phải uống của cậu, của cậu ngọt hơn."
Khương Giang hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía Trần Phác và Vương Minh, phát hiện ra hai người đều có vẻ mặt như đã quen rồi, lúc này mới phản ứng lại, bọn họ đều cho rằng Tần Tiễn Mặc đang đùa giỡn với cậu.
Sự thật cũng đúng là như vậy, chỉ có một mình cậu nghĩ nhiều.
Chỉ là một ngụm nước thôi, nếu không cho đối phương uống, chắc chắn Tần Tiễn Mặc sẽ không buông tha.
Quả nhiên, Tần Tiễn Mặc nhìn chằm chằm vào cốc gấu nhỏ trong lòng Khương Giang, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng: "Giang Giang, cậu không thân với tớ nhất sao?"
Khương Giang phản bác: "Không cho cậu uống nước của tớ thì không phải là thân nhất sao?"
Tần Tiễn Mặc giọng có chút tủi thân: "Ừ, bạn thân nhất thì phải dùng chung một cốc nước."
Khương Giang: "..."
Cậu bất lực đưa cốc nước cho Tần Tiễn Mặc: "Cho cậu, cho cậu."
Tần Tiễn Mặc rõ ràng có thể với tay lấy cốc gấu nhỏ nhưng anh lại cố tình muốn Khương Giang tự nguyện đưa cho mình.
Anh như ý nguyện lấy được cốc gấu nhỏ hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của mình, uống một ngụm nước trong bụng chú gấu, chỉ cảm thấy nước này ngọt ngào lạ thường.