Chương 23

Trong tiệm thịt nướng, Khương Giang và Tần Tiễn Mặc chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tiệm này bật điều hòa rất mạnh, Khương Giang vào còn thấy hơi lạnh, cái nắng như thiêu đốt bên ngoài dường như không còn nóng như vậy nữa.

Rõ ràng có thể ngồi đối diện nhưng Tần Tiễn Mặc lại nhất quyết ngồi cạnh Khương Giang, thịt nướng lên, anh cũng không để Khương Giang động tay, rưới dầu rồi đặt thịt lên.

Nhìn Khương Giang chống cằm, đôi mắt tròn xinh sáng lấp lánh nhìn thịt nướng xèo xèo, trông như một chú mèo nhỏ thèm ăn, Tần Tiễn Mặc không khỏi tăng tốc độ, để thịt nướng chín mềm, anh liên tục lật thịt.

"Đừng lại gần quá, khói sẽ làm cay mắt." Tần Tiễn Mặc không yên tâm nhắc nhở, rõ ràng coi Khương Giang như trẻ con.

Khương Giang nghe vậy, ngoan ngoãn dựa vào ghế sofa, uống một ngụm nước cam ép, híp mắt thích thú.

"Haiz." Tần Tiễn Mặc đột nhiên thở dài: "Nướng thịt mệt thật."

Nói xong, ánh mắt anh nhìn Khương Giang đầy ẩn ý.

Khương Giang sao có thể không hiểu ý anh, bất đắc dĩ đặt ly nước cam xuống, định cầm lấy ly trước mặt Tần Tiễn Mặc, kết quả bị Tần Tiễn Mặc đưa tay chặn lại.

Đối phương ra yêu cầu: “Tớ muốn đổi với cậu."

Khương Giang không còn cách nào khác, đành phải cầm ly của mình lên, đưa đến bên miệng Tần Tiễn Mặc.

Đối phương uống một ngụm, khen: "Nước cam ở đây không tệ, ngon."

Khương Giang đã quen rồi, mỗi lần đối phương ăn cùng một thứ gì đó với cậu, đều sẽ thấy thứ đó ngon, cũng không biết là bị làm sao.

Tần Tiễn Mặc dùng kẹp chọc chọc thịt, thấy thịt gần chín rồi, lấy rau sống, lại lấy một ít nước sốt nướng mà anh vừa pha, gói lại rồi đưa đến bên miệng Khương Giang.

Khương Giang định đưa tay ra lấy, đối phương lại dịch tay về phía sau.

Khương Giang không còn cách nào khác, đành cắn một miếng trong tay đối phương, môi lướt qua ngón tay Tần Tiễn Mặc, đối phương cong môi.

Khương Giang không để ý, cậu chỉ chú ý đến thịt nướng, thịt nướng rất mềm, kết hợp với nước sốt nướng, được bọc trong rau sống tươi mát, khiến mắt Khương Giang sáng lên: "Ngon quá!"

Nói xong, cậu lại cắn một miếng.

Mỗi lần đồ ăn do mình làm được Khương Giang khen ngon, Tần Tiễn Mặc đều cảm thấy vô cùng tự hào, vậy nên ai mà ngờ được, cậu chủ nhà họ Tần lại có một tay nấu ăn tuyệt vời như vậy.

Phần còn lại bị Tần Tiễn Mặc ăn hết, Khương Giang có chút thất vọng nhưng rất nhanh cậu lại vui vẻ trở lại, vì Tần Tiễn Mặc lại gói một cái khác.

Khương Giang không kịp chờ đợi đưa tay ra: "Để tớ tự ăn, ăn như vậy chậm quá, tớ đói lắm."