"Không sao, có điều hòa." Tần Tiễn Mặc nói: “Tớ nướng cho cậu, cậu chỉ cần ăn thôi."
Đôi mắt tròn xoe của Khương Giang sáng lên, lập tức vui vẻ gật đầu: “Cậu tốt nhất."
Một câu nói khiến Tần Tiễn Mặc vui đến nỗi muốn bay lên, anh lấy điện thoại ra mở chức năng ghi âm, dỗ dành Khương Giang: "Nói lại lần nữa."
Khương Giang lập tức mím chặt miệng, không nói nữa.
Tần Tiễn Mặc tiếc nuối: "Nhỏ mọn thật, chúng ta đến tiệm chụp ảnh trước rồi đi ăn thịt nướng nhé?"
Khương Giang nghi hoặc: "Đến tiệm chụp ảnh làm gì?"
“Tớ in một tấm ảnh, tiện thể đóng khung luôn." Tần Tiễn Mặc nói.
Khương Giang gật đầu, có chút tò mò không biết là ảnh gì.
Hai người tìm một tiệm chụp ảnh, Tần Tiễn Mặc gửi ảnh vào máy tính, Khương Giang tò mò thấu lại xem, sau đó khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng.
Cậu đỏ mặt lắp bắp:”Cậu... sao cậu lại có bức ảnh này!"
Chỉ thấy trên màn hình máy tính, hách nhiên là bức ảnh Tần Tiễn Mặc hôn lên trán anh ở lễ hội hoa sen.
Khương Giang lập tức ngây người, luống cuống kéo Tần Tiễn Mặc lại, giọng nói mang theo chút xấu hổ và tức giận, cậu lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Sao cậu lại có bức ảnh này!"
“Tớ mua." Tần Tiễn Mặc hoàn toàn không thấy có gì, còn tiếc nuối nhận xét: "Máy ảnh của nhϊếp ảnh gia này không tốt lắm, không chụp rõ biểu cảm của cậu lúc đó."
Đây là trọng điểm sao? Khương Giang sắp tức chết vì sự vô tư của người này rồi!
Tần Tiễn Mặc đặt hai tay lên vai cậu, đầu kề sát vào Khương Giang: "Giang Giang, cậu nói xem tớ in ra, một tấm để ở ký túc xá, một tấm để ở nhà khi về thì thế nào?"
Khương Giang điên cuồng lắc đầu, mái tóc hơi xoăn đâm vào khuôn mặt điển trai của Tần Tiễn Mặc, ngứa ngáy, dù đang sốt ruột nhưng giọng cậu vẫn mềm mại: "Không thế nào, cậu… cậu không được in ra."
Cậu thậm chí còn muốn Tần Tiễn Mặc xóa bức ảnh đi, bức ảnh này như thể đào hết tâm tư của cậu ra, phơi dưới ánh nắng mặt trời, cậu vô thức muốn trốn tránh tất cả.
Hơn nữa..., Tần Tiễn Mặc còn muốn để nó ở ký túc xá, chỉ cần nghĩ đến thôi, Khương Giang đã muốn ngất xỉu rồi.
"Tại sao." Tần Tiễn Mặc vuốt tóc Khương Giang, hỏi lý do: "Là vì thấy chụp không đẹp sao? Thực sự là kém xa bản gốc."
Ông chủ tiệm chụp ảnh nhìn hai cậu con trai thân mật mà muốn nói lại thôi, hỏi: "Có in không?"
Khương Giang lập tức nói: "Không in!"
"Được thôi." Tần Tiễn Mặc nói.
Khương Giang vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy đối phương nói một câu kinh thiên động địa: "Vừa hay ở tiệm chụp ảnh, chúng ta có thể chụp một bức giống vậy, chụp cậu đẹp hơn rồi in ra?"
Khương Giang há hốc mồm, não như cỗ máy ngừng hoạt động, máy móc lặp lại: "Chụp... giống vậy?"