Chương 20

Tần Tiễn Mặc thích nghe lời này, nhướng mày nói: “Tôi và Giang Giang không hưởng tuần trăng mật thì tình cảm cũng tốt, đúng không Giang Giang?"

Khương Giang không muốn nói chuyện với đám đàn ông thẳng này, quả nhiên đàn ông thẳng nói đùa chẳng kiêng nể gì.

Cậu không trả lời, Tần Tiễn Mặc vẫn vui vẻ, đưa đặc sản mang về cho Trần Phác và Vương Minh, lập tức nhận được một tràng hú hét, không biết còn tưởng ký túc xá của họ nuôi khỉ ở núi Nga Mi.

——

Buổi chiều, Khương Giang ra khỏi lớp học, từ xa đã nhìn thấy thiếu niên dưới ánh mặt trời.

Hôm nay đối phương mặc một chiếc áo phông trắng, quần dài đen giản dị nhưng mặc trên người anh lại đẹp trai lạ thường.

Người khác là đẹp nhờ trang phục, còn anh là người mặc đẹp cả những bộ quần áo bình thường.

Lúc này không ít học sinh lần lượt tan học, rất nhiều người dừng lại lén nhìn Tần Tiễn Mặc nhưng đối phương dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, liếc mắt đã nhìn thấy Khương Giang đi cùng Trần Phác và Vương Minh.

Biểu cảm vốn hờ hững ban đầu bỗng nghiêm túc hẳn lên, anh chàng đẹp trai lạnh lùng lập tức biến thành anh chàng ấm áp.

Khương Giang nghe thấy xung quanh toàn tiếng "Đẹp trai", nhanh chân đi đến bên Tần Tiễn Mặc, đối phương tự nhiên nhận lấy sách trong tay cậu, lau mồ hôi trên trán cậu, tự nhiên nắm lấy tay Khương Giang.

Khương Giang mím môi nói: "Sao cậu lại đứng dưới nắng thế, không nóng à?"

“Tớ vừa chạy tới." Tần Tiễn Mặc nói, không hài lòng nhíu mày: "Tiết này lớp chúng ta cách xa quá, tớ suýt thì không kịp."

Khương Giang nhìn mồ hôi trên trán anh, biết anh chạy tới đây thế nào, giọng mềm mại nói: “Tớ có thể đi tìm cậu, không cần chạy nhanh như vậy."

"Sao được." Tần Tiễn Mặc nói: “Tớ muốn cậu vừa ra khỏi tòa nhà dạy học là có thể nhìn thấy tớ ngay."

"Lên lớp thì không sao, lỡ như tan học có người nhân lúc tớ không có mà thừa nước đυ.c thả câu thì tớ khóc không có chỗ khóc mất." Tần Tiễn Mặc nói, nhíu mày, dường như tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cả người anh tỏa ra hơi thở không vui.

"Sao thế được." Khương Giang cũng không biết tại sao Tần Tiễn Mặc lại thấy cậu tốt như vậy, mọi người đều tranh nhau làm bạn với cậu, suy nghĩ này căn bản không thể bẻ cong, cậu đành nói: “Tớ chỉ chơi với cậu thôi."

Một câu nói, sắc mặt Tần Tiễn Mặc lập tức chuyển từ âm sang nắng, anh vừa nắm tay cậu vừa ôm cậu: "Đương nhiên rồi, cậu không chơi với tớ thì còn muốn chơi với ai."

Vì câu nói vừa rồi của Khương Giang, khóe miệng Tần Tiễn Mặc vẫn luôn cong lên, hai người đến phố sau, anh hỏi: "Giang Giang muốn ăn gì?"

Khương Giang suy nghĩ một chút, đôi mày thanh tú nhíu lại đầy vẻ khổ não: “Tớ muốn ăn thịt nướng nhưng mà nóng quá."