Chương 19

[Khương Giang]: Bận không?

[Thẩm Thư]: Không bận cưng à, Tần Tiễn Mặc có ở bên cậu không?

[Khương Giang]: Cậu ấy ngủ rồi.

[Thẩm Thư]: Tiếc quá, lại bỏ lỡ một cơ hội chọc tức cậu ta, tớ thích nhìn kẻ cuồng loạn phát điên lắm.

[Khương Giang]: Tớ... có chuyện muốn hỏi cậu.

[Thẩm Thư]: Cậu nói đi, tớ nhất định sẽ nói hết biết không giấu giếm!

[Khương Giang]: Chính là, con trai với nhau mà... mà làm cái kia, cậu thấy bình thường không?

[Thẩm Thư]: Chết tiệt, cuối cùng cậu ta cũng giở trò với cậu rồi, thằng đàn ông khốn nạn!

["Thẩm Thư." đã thu hồi một tin nhắn]

Khương Giang: "?"

Cậu chỉ chớp mắt một cái, sao lại thu hồi rồi, còn chưa kịp xem.

[Thẩm Thư]: Ý tớ là, chuyện này giữa con trai với nhau khá bình thường!

[Khương Giang]: Thật không? Nhưng mà...

[Thẩm Thư]: Tất nhiên rồi, trong nước còn đỡ, anh em tốt mà, họ thấy như vậy mới kí©h thí©ɧ, có lẽ tự làm thì không có cảm giác.

[Thẩm Thư]: Nước ngoài chơi còn thoáng hơn, lên giường rồi còn bảo là "Anh em tốt."

Khương Giang trợn tròn mắt, hóa ra... còn có thể như vậy sao?

Quá... Khương Giang nhíu mày, cảm thấy không thể chấp nhận được.

[Thẩm Thư]: Nhưng mà cưng à, cậu phải cẩn thận Tần Tiễn Mặc.

[Khương Giang]:? Tại sao?

[Thẩm Thư]: Tóm lại là cậu cẩn thận là được, con trai phải tự bảo vệ mình, đừng để bị những lời đường mật kia dụ dỗ!

[Thẩm Thư]: Tớ chịu rồi, thầy hướng dẫn lại tìm tớ, không nói với cậu nữa, bên cậu cũng không còn sớm nữa, nghỉ sớm đi, hôm khác liên lạc nhé.

[Khương Giang]: Được, cậu đi làm việc đi.

Tắt điện thoại, tâm trạng Khương Giang có chút buồn bã, cậu vốn tưởng rằng con trai với nhau cũng sẽ không dễ dàng như vậy, không ngờ...

Trong bóng tối, Khương Giang thở dài.

Tần Tiễn Mặc trong mơ ôm chặt cậu, miệng lẩm bẩm: "Sao vậy bé yêu?"

Khương Giang nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương, không nói gì, nhắm mắt lại.

Thôi, không nghĩ nữa.

Còn về những lời Thẩm Thư nói, Khương Giang không để trong lòng, đối phương cái gì cũng tốt, chỉ có điều cứ thích nói những lời kỳ quái, Khương Giang cũng quen rồi.

——

Sáng thứ Hai, Khương Giang và Tần Tiễn Mặc ngồi xe rời khỏi Mông Vụ Sơn, không quên mang theo em bé người cá của cậu.

Hôm qua Khương Giang cố tình giữ khoảng cách, mặc dù cũng không cách xa lắm, tóm lại hai người cũng coi như ngâm suối nước nóng một cách bình an.

Phải nói rằng, cảm giác ngâm suối nước nóng tự nhiên và ngâm nước nóng đun bằng củi không giống nhau nhưng cụ thể khác nhau ở điểm nào thì Khương Giang cũng không biết.

Trở về ký túc xá, Trần Phác khoa trương nói: "Hai ngày không gặp, tôi nhớ chết các cậu mất!"

Khương Giang cười một tiếng: "Hai ngày nay các cậu làm gì thế."

Vương Minh nằm dài trên bàn như không xương: "Làm gì được, nằm trong ký túc xá hai ngày, xương cốt tôi nằm nhũn ra rồi."

Khương Giang lộ ra ánh mắt hâm mộ nhàn nhạt, Tần Tiễn Mặc gõ nhẹ vào trán cậu: "Sao thế, đi chơi với tớ không vui à?"

Trần Phác nói đùa: "Khương Giang và anh Tần đi hưởng tuần trăng mật sao có thể không vui được, hưởng tuần trăng mật quả nhiên có tác dụng, hai người trông tình cảm tốt hơn rồi."