Chương 10

Bây giờ trời nóng, điều hòa trong căng tin lại không mát lắm, Khương Giang ăn được một nửa thì không muốn ăn nữa, đối với một cậu con trai mà nói, lượng cơm này quả thực là quá ít.

Tần Tiễn Mặc lại dỗ dành cậu ăn thêm một chút, thấy cậu thực sự không ăn nổi nữa thì không ép nữa.

Hai người rời khỏi căng tin, chiều Khương Giang chỉ có một tiết học, về còn có thể ngủ một giấc, hai người liền tính toán về ký túc xá.

Trên đường đi, Tần Tiễn Mặc dẫn cậu đến siêu thị, để Khương Giang vào trong thổi điều hòa, còn mình thì đi mua một chiếc bánh kem.

Lúc cầm bánh kem đi tới, mắt Khương Giang sáng rõ ràng, đôi mắt đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem, rõ ràng là nhìn thấy chiếc bánh kem kem mà mình thích nhất, cả người vui vẻ không thôi.

Tần Tiễn Mặc đưa tay xoa đầu cậu, giọng điệu không tốt: "Gặp bánh kem còn thích hơn gặp tớ à."

Khương Giang ngoan ngoãn để anh xoa, rõ ràng là sức mạnh của bánh kem không hề nhỏ.

——

Trở về ký túc xá, gió mát phả vào mặt.

Tần Tiễn Mặc vừa mở bánh kem, quay người lại đã thấy một chú thỏ nào đó, duỗi móng vuốt, ngửa mặt lên trời, vẻ mặt thoải mái để điều hòa thổi.

Tần Tiễn Mặc lập tức đi tới kéo người ra khỏi cửa gió điều hòa, giọng điệu không tốt: "Quên lúc bị bệnh khó chịu thế nào rồi à?"

Khương Giang giọng mềm mại: "Tớ nóng quá mà."

"Nóng cũng không được thổi thẳng vào người." Tần Tiễn Mặc một tay ôm cậu, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Muốn bị bệnh để tớ đau lòng chết à?"

Khương Giang bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn nói: "Tớ không ngồi nữa."

"Vậy mới ngoan." Tần Tiễn Mặc nhíu chặt mày giãn ra, nhân cơ hội dùng trán để trứ trán Khương Giang cọ cọ: "Đợi tớ truyền nhiệt độ cho cậu một chút, đỡ phải bị bệnh, sau này còn phải khỏe mạnh sống cùng tớ đến chín mươi chín tuổi, nếu cậu bị thổi thành bệnh thấp khớp, tớ còn vui vẻ cõng cậu nhưng cậu không thể nhảy quảng trường cùng tớ, một mình tớ buồn lắm."

Khương Giang bật cười, lẩm bẩm: "Chín mươi chín tuổi cậu còn cõng nổi tớ à."

"Có phải coi thường anh không?" Tần Tiễn Mặc véo má mềm mại của cậu: "Không tin thì đến lúc đó thử xem, tớ cõng cậu còn nhanh nhẹn như bay."

Khương Giang liếc nhìn chiếc bánh kem kem đã được mở trên bàn, có chút thèm, vội vàng gật đầu: "Tớ tin, tớ tin cậu."

Tần Tiễn Mặc lúc này mới hài lòng buông cậu ra, lấy một chiếc nĩa bánh kem, đưa cho cậu, rồi chuẩn bị đi tắm.

Trước khi đi còn không yên tâm dặn dò: "Không được ăn hết, nghe chưa, lạnh quá."

Khương Giang ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, cậu mau đi tắm đi, đổ cả mồ hôi rồi."

"Sao, còn chê tớ à?" Tần Tiễn Mặc nhướng mày, ôm Khương Giang vào lòng xoa nắn, nghiến răng nghiến lợi bên tai cậu: "Còn chê tớ không, hử?"

Hormone phả vào mặt làm Khương Giang đỏ mặt tía tai, cậu vội vàng nói: "Tớ không chê cậu, cậu mau buông tớ ra."

Tần Tiễn Mặc đưa tay búng nhẹ vào đầu cậu, không nói gì nữa, quay người đi tắm.

Sau khi anh đi, Khương Giang thở phào nhẹ nhõm, vội vàng múc một miếng bánh kem kem bỏ vào miệng, nhiệt độ mát lạnh khiến cậu bình tĩnh lại đôi chút.

Tiếp đó vì hương vị ngọt mà không ngấy của bánh kem mà nheo mắt lại, Khương Giang rất thích ăn bánh kem ở đây, vị trái cây và kem tươi rất tươi mát hòa quyện với nhau rất ngon, ăn nhiều cũng không ngán.

Cậu từ từ thưởng thức hương vị tuyệt vời này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Khương Giang nghĩ đến Tần Tiễn Mặc vừa tới chắc chắn sẽ không cho mình ăn nhiều nữa, vội vàng múc một miếng lớn, nhét vào miệng.

Nhưng lại quên mất kem lạnh đến mức nào, má cậu tê cứng, răng cũng hơi đau, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.

Tần Tiễn Mặc không kịp lau tóc, vội vàng bước tới, một tay bóp cằm cậu, một tay tự nhiên đưa lên miệng cậu: "Nhanh, nhả ra."

Má phồng của Khương Giang động đậy, nhìn bàn tay thon dài đẹp đẽ của Tần Tiễn Mặc, cố nuốt hết kem trong miệng.

Trong lúc nhất thời, Tần Tiễn Mặc nhíu mày chặt hơn, muốn rót cho cậu một cốc nước nóng nhưng lại nhớ ra vừa ăn đồ lạnh không thể uống đồ nóng, cả người có chút luống cuống.

Cuối cùng, anh cúi người bóp má Khương Giang, giọng nghiêm túc: "Há miệng ra cho tớ xem."