Tô Nhứ đứng ngẩn trước cửa nhà hàng hồi lâu, cuối cùng khi chuẩn bị về nhà, lại bị người sau lưng gọi lại.
“Tiểu Nhứ, em muốn về nhà sao?” Phó Dư cười không khác gì lúc trên bàn ăn.
“Đúng vậy, anh Dư cũng muốn về nhà sao?”
Phó Dư gật đầu, lấy ra một chiếc chìa khóa xe từ trong túi, nhãn hiệu xe là hãng xe hàng nội địa rất bình thường, loại cao nhất cũng chỉ chừng hai trăm nghìn đồng.
“Anh đưa ngươi về nhà đi, bây giờ em ở trong biệt thự của chú Cố sao?” Phó Dư không cho Tô Nhứ khoảng trống để cự tuyệt.
Tô Nhứ chỉ do dự mấy giây, rồi khẽ gật đầu, “Vậy phiền anh Dư rồi.”
Phó Dư lần đầu tiên đến biệt thự này, chiếc xe quá đơn giản không chút ngạc nhiên mà bị chặn ở ngoài cửa khu nhà.
Tô Nhứ thò người về phía Phó Dư, để bảo vệ ngoài cửa sổ xe có thể nhìn thấy mình: “Tôi là...”
Tô Nhứ vừa mở lời, bảo vệ đã lưu loát nâng rào chắn lên.
“Thật xin lỗi, bởi vì buổi sáng khi ra ngoài, ngài không đi chiếc xe này.”
“Không sao, làm phiền anh, cảm ơn.” Tô Nhứ lễ phép nói lời cảm ơn, rồi trở lại chỗ ngồi của mình một lần nữa.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này không thể làm cho nét mặt Phó Dư xuất hiện chút thay đổi nào, Tô Nhứ chỉ đường, để Phó Dư trực tiếp dừng xe ở ga-ra dưới mặt đất.
Chiếc xe phổ thông này được đặt bên cạnh quà tốt nghiệp của Cố Ngôn Sâm, một chiếc siêu xe đỉnh cao bản giới hạn toàn cầu, nhưng bởi vì không có cách nào lắp biển số mà luôn đỗ ở chỗ này hít bụi.
Phó Dư liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao được che đậy bởi vải bạt chống bụi, chỉ để lộ hình dáng, cười, nói: “Ngôn Sâm thật là phung phí của trời.”
Thì ra anh ta cũng sẽ chú ý đến xe sang giống như nam sinh bình thường, Tô Nhứ lạnh lùng thêm một dòng chú thích cho Phó Dư trong lòng.
Người làm trong biệt thự rất nhiều, quản gia mặc áo đuôi tôm ra chào đón, Tô Nhứ lại xua tay áo, bảo ông ta không cần để ý đến bọn họ.
“Căn phòng lớn nhất ở giữa lầu ba là phòng của mẹ, nhưng bởi vì gần nhất chú Cố cũng ở đây, cho nên trong phòng của mẹ sẽ có đồ của Cố thúc thúc. Nếu anh không ngại, có thể đi thăm một chút.”
Phó Dư ngẩng đầu nhìn chằm chằm căn phòng kia đúng nửa phút, mới lắc đầu.
“Tùy tiện vào phòng của người khác không tốt lắm.”
“Ừ.” Tô Nhứ không sao cả khẽ gật đầu.
“Căn phòng kia là...?” Phó Dư chỉ căn phòng mở cửa gần sát lầu hai.
“Là phòng đàn và phòng vũ đạo của em.”
Thoạt nhìn Phó Dư có vẻ rất hứng thú.
“Anh có nhìn thấy tin tức ngươi đi tuần diễn ở Âu Mỹ, đáng tiếc anh không có cách nào đi nghe, hôm nay liệu anh có cơ hội thưởng thức một khúc không?”