Thế là Tô Hiểu Ngọc xuất hiện, trong mắt vợ của Phó Dung, Tô Hiểu Ngọc chỉ là một người phụ nữ bình thường mang thai hộ cho bà và chồng của mình.
Mà Phó Dung và Tô Hiểu Ngọc lại biết rõ trong lòng, đứa bé trong bụng bà ta căn bản không phải là con của Phó Dung và vợ ông ta, mà là con của Phó Dung và Tô Hiểu Ngọc.
Dù sự ra đời của Phó Dư giống kịch ra sao, thì việc anh ta là con của Phó Dung đều không thay đổi, đặc quyền anh ta đáng được hưởng thụ và trói buộc anh ta cần phải nhận cũng không thay đổi.
Tính một cách nghiêm túc, đây là lần thứ năm Tô Nhứ nhìn thấy Phó Dư.
Hai mươi lăm tuổi mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh từ trường top 2 trong nước, tướng mạo xuất chúng, ăn nói khéo léo, gương mặt luôn luôn mang nụ cười ôn hòa, không có chút kiểu cách bởi xuất thân hậu đãi.
Anh ta còn biết giả vờ hơn cả Cố Ngôn Sâm, đây là đánh giá của Tô Nhứ đối với Phó Dư cho tới nay.
“Nghe nói anh Dư sắp xuống cơ sở rồi?” Tiêu Hân Thần tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế ngồi tùy ý, lưng lại thẳng tắp, trông hơi kỳ quái.
Phó Dư tòng quân, nhưng quân chính không phân biệt, kỳ vọng của nhà họ Phó đối với Phó Dư luôn là để anh ta theo chính trị.
“Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ xuất phát, gần đây dì Tô thế nào, vẫn khoẻ chứ?”
Dì Tô là nói về Tô Hiểu Ngọc, vì tránh hiềm nghi, Phó Dư rất ít tự liên hệ với Tô Hiểu Ngọc, nhưng việc này cũng không thay đổi được thiên tính con trai cưng của Phó Dư.
“Rất tốt.” Có lẽ bởi vì đυ.ng thiết lập nhân vật với Phó Dư, Cố Ngôn Sâm nói không nhiều lắm.
Lời Phó Dư muốn nghe không chỉ là hai chữ “rất tốt”, anh ta nhìn về phía Tô Nhứ, “Rất lâu không gặp Tiểu Nhứ, em đã thành cô gái lớn rồi.”
Câu nói mang tính hình thức này khiến Tô Nhứ cảm thấy khó chịu trên sinh lý.
Mặc dù cô sống dối trá, nhưng nội tâm lại nhạy cảm ngoài ý muốn, không nghe nổi mấy lời dối trá kiểu này, dối trá đến mức không thể dối trá hơn.
“Qua năm mới, mẹ có viết thiệp chúc mừng cho anh Dư, vừa hay hôm nay nhờ em mang đến cho anh.” Tô Nhứ lấy ra một phong thư căng phồng từ trong túi, đưa cho Phó Dư.
Mắt Phó Dư sáng rực lên, anh ta đứng dậy, nhận lấy bằng hai tay, nhưng không lập tức mở ra.
Trước khi đến đây, Tô Nhứ nhận hai nhiệm vụ từ Tô Hiểu Ngọc, hoàn thành cái thứ nhất, còn cái thứ hai.
“Anh Dư, nếu thuận tiện, anh có thể chụp chung với em một tấm ảnh không?”
Tiêu Hân Thần chủ động cầm lấy điện thoại của Tô Nhứ: “Anh tới chụp giúp hai người.”
Mật khẩu điện thoại của Tô Nhứ là sinh nhật Tô Hiểu Ngọc, không bằng nói, các loại mật khẩu của mỗi người trong đại gia đình này đều liên quan đến Tô Hiểu Ngọc, trực tiếp dùng sinh nhật làm mật khẩu xem như qua loa nhất.