Chương 22

Lúc này Tô Cẩn mới bỏ hai miếng thịt xuống, hai con chuột vui vẻ kéo hai miếng thịt vào trong hang.

Tô Cẩn gắp than trong bếp bỏ vào chậu than rồi lật mặt mật gấu và thịt nướng, sau đó cầm một bộ bát đũa từ trong bếp ra.

Nghĩ đến chuyện trong phòng còn có một con rắn và một con thỏ hoang, nàng lại quay về phòng lấy hai tên nhóc này ra sân phơi nắng.

Tiểu Thanh Thanh duỗi cổ ra nhìn bên ngoài.

[Thứ gì thơm vậy?]

[Thịt của đại vương gấu, ngươi có muốn nếm thử không?]

[Thịt đại vương gấu?]

Toàn thân Tiểu Thanh Thanh lập tức thẳng tắp, trong mắt nó là sự hưng phấn chưa từng thấy.

[Ta đã sớm nhìn tên kia không vừa mắt, thịt của nó chắc chắn ta phải nếm thử.]

[Vậy ngươi chờ chút, ta lấy cho ngươi một miếng.]

Tô Cẩn chạy vào phòng bếp cắt một miếng thịt tươi rồi để gần vào miệng nó. Tiểu Thanh Thanh há miếng nuốt miếng thịt tươi kia xuống.

[Ôi! Ngươi như vậy thì sao có thể nếm được mùi vị gì chứ?]

[Hay là ngươi lại cho ta một miếng nữa?]

[Nghĩ cũng đừng nghĩ, cẩn thận ăn vỡ bụng ngươi.]

Tô Cẩn lười phản ứng lại tên nhóc được một một bước còn muốn tiến thêm một mét này, nàng nhìn sang con thỏ bên cạnh thì thấy đôi mắt tròn xoe của nó đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.

Nàng nhìn theo tầm mắt của nó thì thấy trên bức tường của sân bên cạnh có mấy cây cỏ đang lắc lư trong gió.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tô Cẩn đen mặt, quả nhiên cỏ mới là thứ thỏ yêu nhất.

[Tiểu Hôi Hôi, ngươi chờ một chút, ta hái mấy cây cỏ kia cho ngươi ăn.]

Tô Cẩn bê một cái ghế lên đặt cạnh tường, nàng đứng lên cái ghế đẩu đó, vừa định nhổ mấy cây cỏ kia thì cửa căn nhà đối diện mở ra, Lữ Mặc Ngôn đi từ trong nhà ra, đúng lúc đối mặt với nàng.

Tô Cẩn không khỏi cảm thấy xấu hổ, có cảm giác trộm đồ của người khác mà lại bị người ta bắt ngay tại trận.

Dù sao bức tường này cũng là tường nhà bọn họ, tường nhà người khác thường chỉ cao đến ngực nàng, chỉ có tường nhà bọn họ mới cao hơn nàng.

Mấy cây cỏ này mọc trên tường nhà họ, chắc cũng được coi là tài sản nhà họ đúng không?

Không hỏi mà đã nhổ trộm, hơn nữa lại còn bị chính chủ bắt được, chuyện này quả thật vô cùng xấu hổ.

Không phải bảo hắn không có ở nhà sao?

Nếu hắn ở nhà, vậy tại sao ban nãy trưởng thôn gõ cửa mà hắn lại không ra mở?

Xem ra hắn không thích người khác vào nhà hắn.

Tô Cẩn cười xấu hổ với đối phương, sau đó nhảy xuống khỏi ghế, gỡ hai miếng thịt treo trên cây trúc xuống rồi lại đứng lên ghế, cách một bức tường đưa cho hắn: "A a..." Cho ngươi.

Đôi mắt dưới mặt nạ của Lữ Mặc Ngôn nheo lại, đi đến cạnh bức tường. Vì hắn cao nên có thể trực tiếp nhìn thấy sân ở bên kia tường, ánh mắt hắn rơi vào nồi thịt gấu kho tàu trên bàn, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng kì lạ: "Thịt kia là người nướng sao?"

Tô Cẩn có chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Đúng thế, có vấn đề gì không?

Lữ Mặc Ngôn không nói gì thêm, ánh mắt nhìn nàng trở nên sâu xa, sau đó quay người đi.

Tô Cẩn ngẩn người, đi luôn rồi?



Trong lòng nàng quýnh lên, nàng vội nắm lấy cổ áo phía sau của hắn.

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn ngưng lại, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

Trái tim nhỏ của Tô Cẩn run lên, nhanh chóng buông cổ áo của hắn ra. Nàng sợ hắn định đi nên túm lấy bả vai của hắn thay thế.

Lữ Mặc Ngôn nhìn về bàn tay đang túm lấy bả vai mình, ấn đường giật giật, giọng nói lạnh như băng: "Buông tay..."

Tô Cẩn không những không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn. Nàng đưa hai miếng thịt kia lên trước mặt hắn, dùng miệng nói rõ từng chữ một trong yên lặng: "Cảm ơn ngươi đã khiêng con gấu này từ trên núi xuống, đây là thịt phân cho nhà ngươi, phần còn lại đều đã phân cho thôn dân. Chỗ này của ta có da gấu, mật gấu và tay gấu. Da gấu và mật gấu ta sẽ giữ lại, ngày mai ta sẽ mang tay gấu lên trấn bán, tiền bán được chúng ta sẽ chia đôi mỗi người một nửa."

Lữ Mặc Ngôn không cần nhìn khẩu hình của nàng cũng nghe được tiếng lòng của nàng. Hắn giật mình nhận ra một điều, dường như chỉ khi thân thể bọn họ có tiếp xúc hắn mới có thể nghe được tiếng lòng của nàng, nếu không tiếp xúc sẽ không thể, khó trách thuật đọc tâm của hắn lại lúc được lúc không.

Tô Cẩn thấy hắn không nói gì, lại không chịu nhận thịt thì gấp đến độ toát mồ hôi đầy trán.

[Không phải chứ, đại ca, ngươi ngốc cái gì vậy! Mau nhận thịt đi! Tay của ta sắp gãy đến nơi rồi!]

Căn bản là một tay nàng phải nâng hai miếng thịt, như vậy rất tốn sức, cánh tay cũng bắt đầu nhức mỏi.

Lữ Mặc Ngôn nghe được tiếng lòng của nàng, hắn nhận thịt trong tay nàng: "Thịt ta nhận, tiền thì không cần."

Nói xong tránh vai khỏi tay nàng, mang thịt vào nhà.

Tô Cẩn vốn muốn chia đôi, dù sao con gấu này cũng là do hai người bọn họ cùng nhau gϊếŧ, hơn nữa sau đó còn do hắn mang từ trên núi xuống, nếu như một mình nàng độc chiếm thì lương tâm không cho phép.

Nhưng nàng cho mà hắn không muốn, vậy thì không thể trách nàng tham được.

Nàng nhảy xuống ghế, cầm mấy cây cỏ đến trước mặt con thỏ, con thỏ ăn say sưa ngon lành. Nhìn dáng vẻ của nó có sức sống hơn nhiều so với hôm qua, xem ra vết thương trên đầu nó đã không còn gì đáng lo lắng.

Tô Cẩn hầu hạ xong một rắn một thỏ mới ngồi xuống ăn cơm. Thịt kho tàu ăn với cơm nấu nồi đất, quả đúng là tuyệt phẩm. Cuối cùng ngay cả chút nước thịt cũng bị nàng trộn cơm ăn hết, không dư chút nào.

Đây là bữa cơm no nhất Tô Cẩn từng ăn từ sau khi xuyên qua, cũng là bữa cơm ngon nhất, nói đơn giản hơn thì nàng vô cùng thỏa mãn.