Chương 15

Trên Long ỷ, Đông Lâm Phong nghe tiếng lòng của Mộ Phù Ngọc không sót một chữ, ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng kì thực trong lòng đã nổi dậy tâm tư.

Nếu như hắn lý giải đúng, thì mới vừa rồi tinh quái gọi là Thu Thu kia đã nói gì chọc giận Mộ Phù Ngọc khiến cho Mộ Phù Ngọc nói ra những điều như là bỏ gian tà theo chính nghĩa... từ bỏ gì đó?

Xem ra quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt như những gì hắn tưởng tượng, nếu như có thể ly gián... khiến Mộ Phù Ngọc bỏ gian tà theo chính nghĩa.

Nếu tính toán kĩ càng, liệu có khả năng dẫn dắt Mộ Phù Ngọc quay lại theo đúng đường không?

Tào Đức Vinh thấy Túc Vương đã tiếp thánh chỉ, liền cung kính lui về, hắng giọng, lưng eo thẳng tắp, dõng dạc hô: "Có việc bẩm tấu, không việc bãi triều."

Vừa dứt lời, một quan văn đứng ở hàng bên trái bước ra, trên hai tay dâng một quyển tấu chương.

"Thần, Cao Thiên Diệu, có việc khởi tấu."

Đông Lâm Phong: "Tấu."

Bệ hạ chuẩn tấu, Cao Thiên Diệu liền nói.

"Bệ hạ, Cam Túc, Xương Lĩnh, Xuyên Lâm, ba quận thuộc Tây Châu từ đầu mùa xuân đến nay chưa từng có một giọt mưa, vô số ruộng đất hạn hán, mặt đồng nứt nẻ, lòng sông khô cạn. Thần lo lắng, chỉ còn một tháng nữa là đến thời điểm gieo hạt, nếu trời không đổ mưa, lòng dân sẽ hoảng sợ."

"Cao đại nhân, hôm nay là ngày vui khi Túc Vương được phong Đại tướng quân, ngươi tấu việc này... Thực sự là..." Không biết chọn thời điểm.

Lại thêm một quan văn bước ra khỏi hàng, hắn khom người mặt hướng lên Long ỷ mà nói.

"Bệ hạ, lời Cao đại nhân nói không đúng, bây giờ mới đầu tháng tư, cách nửa năm nữa mới đến vụ mùa thu.

Trung Châu ta từ khi Bệ hạ đăng cơ đến nay, bốn bể thái bình, quốc thái dân an; nay Đại tướng quân khải hoàn, tứ di thần phục*; Hoàng ân thịnh vượng cuồn cuộn, phù hộ Trung Châu vạn dặm non sông, nhất định mỗi năm đều mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu."

*Tứ di thần phục: Bốn phương (tứ) man di (di) xưng thần (thần) quy phục (phục).

"Phùng khanh gia nói quả nhiên đúng đắn, nay Hoàng ân cuồn cuộn, ba quận Tây Châu ít ngày nữa nhất định sẽ có mưa xuống, mùa màng bội thu."

Đông Lâm Phong biết, chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa ba quận Tây Châu sẽ có mưa, đến lúc đó lòng dân tự nhiên sẽ ổn định, ngược lại là đến tháng năm Thanh Hà lũ lụt, cần phải sớm chuẩn bị để chống lũ mới đúng.

Một quan văn họ Phùng lên tiếng.

"Bệ hạ anh minh! Quốc phúc Trung Châu ta cốt chính có Bệ hạ... Cùng Đại tướng quân, Chân Long Bạch Hổ tọa trấn, chắc chắn thiên thu muôn đời, thịnh thế trường tồn."

Sau đó, triều thần lần lượt có việc bẩm tấu, có việc quốc sự cũng có việc tư, có việc lớn cũng có việc nhỏ.

Mộ Phù Ngọc xem tiểu Hoàng đế xử lý quốc sự lớn nhỏ một cách rõ ràng, mạch lạc; phong thái bình tĩnh, ung dung, không vội vã thất thố khi ứng đối với một đám đại thần, trong lòng xúc động giống như một người cha già nhìn thấy đứa con của mình nay đã trưởng thành chín chắn.

[Bé con đã trưởng thành rồi.]

Đông Lâm Phong nghe vậy sững sờ, gì mà... bé con?

Đây là ý chỉ hắn sao? Vì sao hắn lại cảm thấy như trong lòng Mộ Phù Ngọc đã công nhận hắn vậy?

Nhung... Giống như có chỗ nào không đúng lắm?

Trẫm là người! Là người không phải là bé con, chính ngươi tự xưng là nhãi con sáng nhất cũng thôi đi, vì sao ngay cả hắn cũng không tránh khỏi?

Ngươi đừng nghĩ rằng bản thân ngươi không phải là người thì Trẫm cũng không phải là người, Trẫm không giống ngươi, ngươi trong ngoài bất nhất* là hồ ly tinh biến thành.

*Trong ngoài bất nhất: Trong ngoài không phải là một, trong ngoài không giống nhau.

Muốn coi Trẫm như nhi tử của ngươi ư, tuyệt đối không có khả năng!

Mộ Phù Ngọc không biết hắn tùy tiện nói ra một câu như thế lại khiến cho tiểu Hoàng đế suy nghĩ quá nhiều, sau đó bên tai lại nghe thấy Thu Thu ngốc nghếch lại đang bắt đầu thổi phồng tiểu Hoàng đế.

[Cũng đúng thôi, đã mười năm rồi, tiểu Hoàng đế trưởng thành lên rất nhiều, chít!]

Thu Thu đậu trên vai ký chủ nhà mình ngắm nhìn tiểu Hoàng đế đang ngồi trên Long ỷ, cặp mắt đen lấp lánh đang bốc lên một loại tình cảm thật mãnh liệt.

[Hiện tại thế này, mới đúng là nam chính đúng nghĩa.]

Ngày nam chính còn bé, thực sự nhìn không ra hình tượng của một nam chính nên có, dáng vẻ đáng thương, mắt đỏ tai hồng, đến trước mặt ký chủ khóc lóc đòi ôm một cái mới có thể ngủ được.

[Bá khí ầm ầm, quân lâm thiên hạ, thái độ bao dung, sâu sắc chung thủy, hữu dũng hữu mưu, nhan sắc quyền thế... Còn siêu nhiều tiền nữa!]

Đây mới là hình tượng nam chính mà tiểu thuyết ngôn tình nên có!

Chính xác!!!

Mộ Phù Ngọc thấy con chim nào đó sắp thổi tiểu Hoàng đế đến tận mây xanh, có chút nghiêm túc xen vào một câu.

[Ai nha... Nghe ngươi nói tiểu Hoàng đế tốt như vậy, ta cũng không muốn tạo phản nữa đâu.]

Thu Thu: […]

Trí nhớ ngắn hạn ngang tầm cá vàng này, chân trước vừa thề vừa cam đoan không thổi phồng tiểu Hoàng đế, chân sau lại khen mãi không ngừng.