Chương 11

Đông Lâm Phong nghe được, cũng không động đậy chút nào.

"Trẫm còn nhớ rõ trước khi Hoàng thúc xuất chinh đi biên giới, mấy đêm liền đều là Hoàng thúc bồi Trẫm ngủ. Hoàng thúc... Trẫm không muốn xa cách với người nữa, những năm này không có người ở Thịnh Kinh, không có tri kỷ nào cùng Trẫm trò chuyện, cũng không có ai đem cho Trẫm quế hoa cao* thơm ngọt trong đêm."

*Quế hoa cao: Cao nghĩa là bánh, “quế hoa cao” là “bánh hoa quế” mà tui để nguyên vậy cho cổ trang. Đây là một loại điểm tâm rất hay gặp trong các bộ phim cung đình, cung đấu. Bánh được làm từ hoa quế, là một loại hoa nhỏ li ti, màu vàng nhạt, thơm; bánh làm ra được cắt thành các khối chữ nhật vừa miệng, trong suốt nhìn rõ được hoa quế bên trong, có màu vàng nhạt, thơm nhẹ, vị chua ngọt thanh nên trở thành món điểm tâm được yêu thích. Món này tương đối dễ làm, nguyên liệu dễ kiếm, các nàng có thể tra công thức trên gg về làm thử.

Mộ Phù Ngọc nghe vậy có chút nhẹ dạ. Lời nói của tiểu Hoàng đế làm hắn nhớ đến việc bây giờ tiểu Hoàng đế mới vừa tròn mười tám, còn hắn tính theo tuổi thực tế đã là sinh viên năm hai đại học nhưng mà vẫn còn được cha mẹ coi như đứa trẻ mà nâng niu trong lòng bàn tay!

Nghĩ lại lúc bản thân mình mười tám tuổi như thế nào, lại nhìn khi tiểu Hoàng đế lên tám tuổi đã phải gánh vác giang sơn, thì liền có thể hiểu được muốn ngồi được ngai vàng này thật không dễ dàng.

Đông Lâm Phong âm thầm quan sát thay đổi biểu tình trên mặt Mộ Phù Ngọc, hắn đã nói nhiều lời tâm tình cảm động đến vậy rồi, lẽ nào Mộ Phù Ngọc không cho hắn một cơ hội nhỏ nhoi nào hay sao?

"Hoàng thúc..."

Mộ Phù Ngọc trong lòng mềm nhũn: "... Thần, đi súc miệng."

Mùi thuốc trong miệng vẫn còn rất rõ, nếu không đi súc miệng thì chút nữa sẽ không chịu được mà buồn nôn.

Cho đến khi không còn bất kỳ mùi vị nào khác thường, Mộ Phù Ngọc mới bước ra ngoài, nhìn thấy tiểu Hoàng đế đang ngồi trầm tư trên giường, khi nhìn thấy có người đang đi đến mới ngẩng đầu cười.

Mộ Phù Ngọc trong lòng thở dài nhưng trên mặt lại không hề lộ ra, chỉ mỉm cười đáp.

"Bệ hạ, để thần thổi đèn."

"Không vội, Trẫm đi rửa mặt một chút."

Nhân lúc tiểu Hoàng đế đi rửa mặt, Mộ Phù Ngọc lại thở dài.

[Ngọc Ngọc, ngươi lại thở dài cái gì? Không phải là do tiểu Hoàng đế chủ động muốn ngủ cùng ngươi sao, cũng không phải là chưa từng ngủ cùng với nhau bao giờ?]

Tiểu Hoàng đế không ở đây, Mộ Phù Ngọc lập tức trợn mắt lớn tiếng.

[Ta làm sao nào... Mà ngươi nói thử xem, ta cảm thấy có gì đó sai sai ấy.]

[Có sao? Sai ở đâu cơ.]

Mộ Phù Ngọc ném một ánh mắt xem thường nhìn qua, chim nhỏ đáp lại bằng một ánh nhìn vô tội.

Mắt to trừng mắt nhỏ, Mộ Phù Ngọc đột nhiên mở miệng hỏi.

[Thu Thu, ngươi có cảm giác hình như tiểu Hoàng đế có điểm gì đó lạ lạ phải không?]

[Ví dụ như?]

[Tiểu Hoàng đế đối xử với ta như này không phải là qua mức ỷ lại và tín nhiệm rồi sao? Ta cũng đâu phải là thân Hoàng thúc* của hắn.]

Không những là không phải thân Hoàng thúc, mà còn là một Vương gia ngoại tộc* có thực quyền, trong tay nắm ba mươi vạn đại quân.

*Thân Hoàng thúc: Hoàng thúc ruột.

*Vương gia ngoại tộc: theo thiết lập của tác giả thì Mộ Phù Ngọc làm Vương gia nhưng không có quan hệ máu mủ huyết thống gì với Đông Lâm Phong.

Mặc dù ở yến tiệc, hắn đã nộp lại Binh phù thống soái tam quân, nhưng hắn vẫn đang cầm một hổ phù nữa. Theo lý mà nói tiểu Hoàng đế đối với hắn phải là lòng đầy cảnh giác hết sức đề phòng mới đúng, thế nhưng hôm nay thấy tiểu Hoàng đế tỏ thái độ đối với hắn thân thiết như vậy, hoàn toàn không giống với bộ dáng đang phòng bị.

Phải nhớ rằng không bao giờ được coi thường dòng máu gian xảo của Hoàng đế, bởi vì ghen tỵ và nghi ngờ là bản tính vốn có của bậc Đế vương. Mộ Phù Ngọc chưa bao giờ dám coi thường trí tuệ của người cổ đại, nhất là hoàng thất, đều là những Phụng tử Long tôn*, hạc giữa bầy gà*, có thể họ đang âm mưu đang đùa giỡn với ngươi mà ngươi không nhận ra mà thôi, chứ hoàn toàn không thể có việc họ không biết tính toán.

*Phụng (Phượng) tử Long tôn: con Phượng cháu Rồng.

*Hạc giữa bầy gà: con hạc và con gà trông ngoại hình gần giống nhau, nhưng hạc cao quý đẹp đẽ hơn nhiều so với gà, nếu thả một con hạc vào giữa bầy gà thì ngay lập tức thấy con hạc nổi bật ngay giữa bầy gà, câu này ý chỉ những người có tài năng xuất chúng giỏi giang và ngoại hình nổi bật khác biệt với những người bình thường khác.

Mặc dù tiểu Hoàng đế còn trẻ, nhưng hắn có thể ngồi vững trên Long ỷ*, xử lý việc triều chính rõ ràng, giữ gìn vặn dặm non sông ổn thỏa, liền đủ để chứng minh hắn là một bậc Đế quân hữu danh hữu thực*.

*Long ỷ: ghế ngồi của vua, vì ghế ngồi của vua chỉ có vua được ngồi lên nên câu này mang ý nghĩa ám chỉ ngai vàng của vua.

*Hữu danh hữu thực: có danh tiếng có thực tế, danh tiếng phản ánh đúng như thực tế, nghĩa là những việc những thành tựu người đó đạt được là sự thật và có danh tiếng dựa trên những thành tựu mà chính bản thân đã đạt được; trái ngược ý nghĩa trên là “Hữu danh vô thực” là có danh tiếng những thực chất không được như danh tiếng.

Liệu có phải là tiểu Hoàng đế cầm nhầm cốt truyện không?

[Không tốt sao? Tiểu Hoàng đế đối với ngươi vừa ỷ lại vừa tín nhiệm như vậy không tốt sao? Như thế thì chúng ta tạo phản càng dễ dàng nha!]

[... Ừm.]

Biết ngay mà, nói chuyện với người cũng như không!

Mộ Phù Ngọc cởi ngoại bào*, nằm lên giường, chỉ chốc lát sau cũng nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến bên giường, tiểu Hoàng đế cởi huyền kim Long bào* và mũ miện đế vương gắn chuỗi ngọc phiền phức xuống, trên người chỉ mặc một bộ quần áo thuần trắng mỏng manh.

*Ngoại bào: áo khoác ngoài.

* Huyền kim Long bào: Long bào có màu vàng đen.

Ăn mặc như vậy quả thật mang lại cảm giác khác hẳn với bộ dáng trầm ổm uy nghiêm vừa rồi, lúc này nhìn tiểu Hoàng đế càng giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, tràn đầy tinh thần thanh xuân tuổi trẻ.

"Bệ..."

"Hoàng thúc, đã nói rồi, không cần đa lễ."

Mộ Phù Ngọc đang định hành lễ thì dừng lại, tự lui vào bên trong giường, dù sao cũng đã nói vậy rồi thì cứ như vậy đi, trời cũng sắp sáng đến nơi rồi.