Chương 8: Người đến không có thiện chí

Sau nửa canh giờ, Mạnh Hàm Nguyệt hơi thất thần nhìn đình viện vắng vẻ, cổ xưa lại trang nhã, được rừng trúc bao quanh trước mặt.

"Phiền nhường đường một chút." Vẻ mặt của Dung Dữ Hạc mang theo vẻ thản nhiên, nói.

Mạnh Hàm Nguyệt vội vàng hòa hoãn tinh thần lại, nhảy xuống xe ngựa, nhìn tiểu viện vô cùng độc đáo trước mặt, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Đây là thư viện?"

Vừa mới dứt lời, nàng đã thấy Dung Dữ Hạc dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm đi về phía trong viện, ung dung thư thái nói: "Dung mỗ nào có nói sẽ đến thư viện?"

Sắc mặt của Mạnh Hàm Nguyệt lập tức thay đổi, nàng bị lừa rồi!

Nàng bỗng nhiên nhớ tới ban nãy Dung Dữ Hạc quả thực có nhắc đến thư viện, thế nhưng thực sự chưa từng nói đến hắn muốn tới thư viện, cũng chưa từng đồng ý với nàng.

Mà hắn chỉ nói "lên đây đi", nàng cũng chỉ nói "chở ta một đoạn đường."

Việc này, nếu như để phụ thân biết nàng không đến thư viện đúng giờ, chẳng phải là...

Mạnh Hàm Nguyệt bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dữ Hạc, luôn cảm thấy rằng hắn cố ý trêu đùa nàng.

"Đây là đâu vậy?" Nàng lập tức đi theo bước chân hắn và hỏi.

"Biệt uyển ở phía sau núi." Dung Dữ Hạc ung dung đi tới đẩy cửa viện ra, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Thư viện ở phía khác của núi."

Nếu không phải sau này nàng còn phải cầu xin hắn...

Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy phong cảnh bên trong viện, không nhịn được mà cả kinh.

Trong khu viện tĩnh mịch xưa cũ này, vậy mà lại trồng nhiều thảo dược hiếm thấy như thế!

Lại nói tiếp, kiếp trước Mạnh Hàm Nguyệt không có sở trường gì, thế nhưng lại chú ý đến quyển sách thảo dược mà mẫu thân nàng để lại, có thể nhớ kỹ mô hình và miêu tả mùi vị của thảo dược ở trong đó.

Mạnh Hàm Nguyệt nhìn nhìn, không nhịn được mà tiến đến từng bước, muốn quan sát tỉ mỉ một chút.

Đột nhiên, Dung Dữ Hạc lên tiếng: "Mạnh tiểu thư, ngươi nên đi rồi."

"Nợ Dung mỗ hai trăm ngân lượng, nhớ là phải đưa đến phủ đấy."

Nói xong, hắn cũng không để ý đến Mạnh Hàm Nguyệt phản ứng ra sao đã muốn rời đi.

Vẻ mặt của Mạnh Hàm Nguyệt vô cùng kinh ngạc: "Hai trăm lượng? Chiếc xe kia chỉ bị xước sát một chút, chẳng lẽ là ngươi bẫy ta đấy à?"

"Gỗ trầm hương trăm tuổi gần Đông Hải, giá trị lên đến nghìn vàng." Dung Dữ Hạc thản nhiên nói.

Mạnh Hàm Nguyệt mang vẻ mặt hoài nghi, ai lại dùng gỗ đắt như vậy để chế tạo ra một chiếc xe ngựa chứ, như vậy đúng là quá phí của trời rồi!

Thế nhưng nhìn phong thái bình tĩnh ung dung của hắn cũng không giống là giả, Mạnh Hàm Nguyệt tin.

Đống gỗ kia đúng là quý hiểm, thế nhưng trong hai trăm lượng này, có một nửa là Dung Dữ Hạc cố tình cho nàng một bài học nhớ đời.

Mạnh Hàm Nguyệt đang suy nghĩ nên quay về như thế nào, đi bộ sao? Cái chân này sợ là sẽ phế mất! Vì vậy nàng lại đi theo Dung Dữ Hạc.

Nghe tiếng bước chân phía sau lưng, ánh mắt của Dung Dữ Lạnh vẫn lạnh lẽo. Đột nhiên, hắn nghe thấy phía sau lưng vang lên tiếng kinh hô nhỏ bé của Mạnh Hàm Nguyệt.

"Bách tử phục? Vậy mà cũng có thể mọc ở đây sao!"

Nghe vậy, cặp mắt vốn không có gì dậy sóng kia rốt cuộc cũng lăn tăn một chút.

Thế nhưng trong nháy mắt, hắn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tường viện.

Trên khuôn mặt hờ hững kia đột nhiên trở nên lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh như mực kia lóe lên chút sắc bén, Dung Dữ Hạc lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài! Vân Mã biết đường, sẽ đưa ngươi quay về thành."

Mạnh Hàm Nguyệt ngẩn ra, nhận ra được sự lạnh lùng và không kiên nhẫn trong giọng nói của hắn, tưởng rằng nàng đã mạo phạm nên hơi ngượng ngùng thu lại cái tay đang muốn đυ.ng vào bách tử phục kia.

"Vậy... Cáo từ." Nàng thử thăm dò nói.

Dung Dữ Hạc không hề đáp lại, hắn mặc một bộ đồ trắng trên người, đứng chắp tay, gió khẽ thổi qua vạt áo, giống như người trời cao ngạo lạnh lùng, nhưng lại không hề khinh nhờn.

Mạnh Hàm Nguyệt hơi lơ là, sau đó rời khỏi viện.

Tiếng vó ngựa xa dần, lông mày của Dung Dữ Hạc khẽ nhúc nhích, đôi mắt vắng lặng kia nhìn chằm chằm một chỗ không biết tên phía bên ngoài. Từ hơi thở nguy hiểm cuốn đến theo gió kia, dưới chân truyền đến một giảm giác bí ẩn rung động.

Người đến không hề có thiện chí!