Thấy Mạnh Hàm Nguyệt nhìn mình, Du Thúc Tuyết ngẩng đầu lên.
Nàng ta chính là một tài nữ nổi tiếng, nàng ta cũng chắc chắn mình sẽ giành được vị trí cao nhất lần này.
“Ta còn đang nghĩ con ruồi nào vo ve bên tai, thì ra là Du tiểu thư.” Mạnh Hàm Nguyệt cười khẽ.
“Ngươi nói ai là con ruồi?” Du Thúc Tuyết quýnh lên, nghiến răng nghiến lợi: “Chờ xem! Ngươi ngu ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không thể đυ.c nước béo còn nữa!”
"Ai trả lời thì là người đó thôi. May mắn cũng là một loại thực lực, thế mà Du tiểu thư còn không biết... Xem ra là không có may mắn rồi." Mạnh Hàm Nguyệt cười càng thêm quyến rũ.
Du Thúc Tuyết vẫn còn muốn dây dưa, nhưng Mạnh Hàm Nguyệt đã quay lại và phớt lờ nàng ta.
Như thế khiến Du Thúc Tuyết rất tức giận.
Trong vòng sách luận thứ hai, Mạnh Hàm Nguyệt đã gặp Từ phu tử, người đã tiến cử nàng.
Từ phu tử xua tay, dường như muốn nói với người khác rằng mình có tầm nhìn xuất chúng, còn cố ý hỏi rất nhiều câu hỏi khó và mâu thuẫn.
May mắn thay, trong lúc học bổ túc, Dung Dữ Hạc chỉ dạy nàng vô cùng tận tâm.
Nàng không chỉ trả lời trôi chảy.
Hơn nữa còn giải thích độc đáo mà lại không đanh đá cay nghiệt.
Các nữ tử đang xem ở dưới đài đã rất ngạc nhiên về đồ ngu dốt lêu lổng này, thậm chí những người có tính tình hướng ngoại cũng bắt đầu trầm trồ tán thưởng nàng.
Còn Mạnh Sở Nguyệt vì bụng khó chịu đã làm trò cười cho thiên hạ và bị loại.
Lúc này trộm thấy Mạnh Hàm Nguyệt đối đáp trôi chảy lại rất có kiến giải, nổi bật hơn người, ả tức giận đến mức nhéo cánh tay của nha hoàn đến nỗi bầm tím.
Trong vòng thứ ba, Du Thúc Tuyết và Mạnh Hàm Nguyệt đứng chung một nhóm, ngoài ra còn có ba nữ đệ tử khác.
Hai người là tỷ muội sinh đôi trong nhà Thừa tướng, người còn lại là Hà Ngữ Thư, chi nữ của một thương nhân, cũng nổi danh tương đương Du Thúc Tuyết.
Du Thúc Tuyết có thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi cái đồ ngu dốt lêu lổng này có thể so tài với mình, khuôn mặt xinh đẹp bừng bừng tức giận.
"Các trò nhìn tờ giấy trước mặt, ghi kiến giải
vào giấy trong một nén nhang, nộp cho ta."
Trên đài, Từ phu tử ôn tồn lên tiếng, sai người chuyển từng tờ giấy qua.
Mạnh Hàm Nguyệt mở ra thì thấy trên đó viết về chuyện lũ lụt ở Giang Nam.
Đôi mắt nàng trở nên sáng ngời, suy tư một lúc, khi nàng cầm bút lên là văn chương lai láng như mây bay nước chảy.
Chỉ là về cách trị lũ lụt thôi, nàng được sống lại một kiếp, đã nghe nói nhiều về các phương pháp xử lý lũ lụt.
Lại suy nghĩ thêm, cải tiến thêm một bước cũng không phải việc khó!
Một nén hương nhanh chóng kết thúc, Du Thúc Tuyết loạng choạng viết được phân nửa, trên trán và lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đảo mắt lại nhìn thấy dáng vẻ đã tính trước của Mạnh Hàm Nguyệt.
Các phu tử của thư viện tụ họp lại, cẩn thận truyền và đọc những bài văn chưa viết tên.
Cuối cùng, với tư cách là người đại diện, Từ phu tử cầm một bài văn bước lên đài, vẻ mặt hăng hái.
"Không tồi, bài viết này thực sự rất hay! Từng câu từng chữ đều nhắm đúng chỗ! Lại có cách nhìn và giải thích rất độc đáo!"
Vừa nói xong, mặt Du Thúc Tuyết đã trắng không còn giọt máu.
Nàng ta ca ngợi công đức và ca ngợi đương kim Thánh thượng trong suốt cả bài văn.
Hiện tại xem ra... nàng ta chắc chắn không phải là hạng nhất.
“Cuộc đời ta đã gặp vô số người, chưa từng thấy một nữ tử nào có trí tuệ và tri thức như vậy!” Từ phu tử chỉ dựa vào nét chữ đã nhận ra bài viết đến từ tay người nào: “Mạnh Hàm Nguyệt, con thực sự xứng đáng là chi nữ của Mạnh tướng quân! Khăn trùm không thua đấng mày râu."
Du Thúc Tuyết trên bục giật nảy mình, còn Mạnh Sở Nguyệt dưới đài lại cả kinh run rẩy.
Xếp hạng trong thư viện, đồ ngu dốt Mạnh Hàm Nguyệt này thật sự là người đứng đầu?
“Không… không thể nào, sao như thế được… rõ ràng nàng ta là một kẻ ngu ngốc dốt nát!” Du Thúc Tuyết không dám tin mà thấp giọng lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt: “Sẽ không đâu, sao ta có thể thua một tên rác rưởi ngu ngốc như vậy? Không thể nào, không đâu, ta không tin..."
Mạnh Sở Nguyệt run rẩy cả cơ thể, muốn lên bục hỏi xem Từ phu tử có bị nàng mua chuộc hay không, may mà nha hoàn bên cạnh nắm chặt lấy góc áo của ả.