Hôm nay, Mạnh Sở Nguyệt ăn mặc tinh xảo, có cảm giác như một tiểu gia bích ngọc, trên tay còn cầm theo một túi giấy dầu, kỳ quái nói: "Trước đây đã khiến tỷ tỷ chịu thiệt, vốn đã muốn nhận lỗi từ lâu rồi. Kết quả là mấy ngày nay tỷ tỷ có vẻ rất bận."
"Xếp hạng đang đến gần nên đương nhiên sẽ bận. Trái lại muội muội còn có lòng dạ thảnh thơi lảng vảng xung quanh đấy." Mạnh Hàm Nguyệt cười khẽ đáp lại.
Mạnh Sở Nguyệt nghiến răng đặt túi giấy dầu lên bàn, giả vờ tủi thân: "Tỷ tỷ bao dung rộng lượng, đừng so đo với muội muội nữa. Ăn thử món này đi, là do chính tay muội muội… đi mua."
“Chính tay mua à?” Mạnh Hàm Nguyệt nhướng mày mở túi giấy dầu ra, bên trong có một chiếc bánh đậu xanh vô cùng đơn giản. Nàng liền nở nụ cười: “Muội muội nhận lỗi mà cũng không chọn được cái tốt hơn, lại lấy bánh đậu xanh đến cho có lệ với ta."
“Đây không phải là bánh đậu xanh bình thường, là của Vân Từ Phường!” Mạnh Sở Nguyệt nhấn mạnh, trong lòng lại cảm thấy Mạnh Hàm Nguyệt vô cùng thiếu hiểu biết.
"Thì ra là thế. Muội muội ngồi xuống ăn cùng đi. Ta pha cho muội một tách trà." Mạnh Hàm Nguyệt giả vờ đối xử tốt.
"Không cần, sao muội có thể ăn phần quà xin lỗi tỷ tỷ được? Giờ muội xin cáo từ." Trong lời nói Mạnh Sở Nguyệt có phần sốt ruột.
Dường như sợ Mạnh Hàm Nguyệt sẽ giữ mình lại để ăn bánh đậu xanh, ả sợ hãi tới mức nhấc váy chạy vội đi.
Ngay khi ả vừa bỏ đi, khuôn mặt của Mạnh Hàm Nguyệt đã trở nên u ám. Nàng vân vê một miếng bánh đậu xanh rồi khẽ ngửi.
Ngoài mùi đậu xanh, còn có một mùi thuốc Đông Y thoang thoảng nơi chóp mũi.
"Được, giỏi lắm. Quả nhiên là tâm tư không yên."
Mạnh Hàm Nguyệt để lại hai phần bánh đậu xanh, phần còn lại được nghiền nát và đổ vào bồn hoa.
Nàng suy tư một lúc rồi mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, hai nữ đệ tử lạ mắt đi ngang qua trước mặt Mạnh Sở Nguyệt, một người trong số đó còn đang lẩm bẩm nói: "Ta bảo nha hoàn trộm hai cái bánh đậu xanh này cũng không dễ dàng gì. Nghe nói là y tự tay làm đó."
Mạnh Sở Nguyệt ngước mắt nhìn sang, hộp thức ăn có hoa văn thúy trúc bạch hạc, là của Dung Dữ Hạc.
Ả trố mắt nhìn một lát, chợt đứng phắt dậy, dày mặt nói với các nữ sinh bằng giọng ôn hòa: "Hai vị tỷ tỷ, ta vừa nghe các tỷ nhắc đến Dung tiên sinh?"
“Ta nhắc tới thì liên quan gì đến ngươi?” Nữ đệ tử kia lập tức khiển trách, sau đó vội vàng rời đi.
Mạnh Sở Nguyệt nhìn không dời mắt đến khi nữ đệ tử kia đi vào nhà xí mới sai hạ nhân đi ăn trộm hộp thức ăn.
Ả nhấm nháp hai chiếc bánh đậu xanh “do chính tay Dung Dữ Hạc làm”, ăn sạch sẽ.
Khi Mạnh Hàm Nguyệt vội vã đến nơi đã nhìn thấy Mạnh Sở Nguyệt đang cầm một thứ gì đó, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, nụ cười thoáng qua trên môi.
Tiếng chiêng vang lên, hộ viện cao giọng hô lên.
"Xếp hạng sắp bắt đầu!"
Mạnh Sở Nguyệt đang định từ từ bước vào bàn thì đột nhiên cảm thấy bụng mình đau nhói.
Trong khoảnh khắc, trong lòng ả khẽ động, khuôn mặt tái nhợt nhìn vào Mạnh Hàm Nguyệt đã sớm vào bàn.
"Tiểu thư, người..." Nha hoàn lo lắng.
Gương mặt Mạnh Sở Nguyệt hiện lên vẻ dữ tợn: "Ta muốn đi nhà xí, ngươi đi lấy số của ta trước đi!"
Nha hoàn nơm nớp lo sợ đáp lại, vội vàng chạy đi.
Mạnh Sở Nguyệt vốn định giữ hình tượng dịu dàng nhưng bụng ả lại cuộn trào.
Đi được một đoạn ngắn, ả đã không nhịn được mà vội vã chạy nhanh đến nhà xí.
Tiếng bước chân rất lớn khiến cho không ít tiểu thư khuê các ghé mắt nhìn lại, Mạnh Sở Nguyệt đầy phẫn uất.
Giờ phút này sao ả còn có thể không hiểu cho được?
Tất cả điều này chẳng qua là Mạnh Hàm Nguyệt tương kế tựu kế thôi!
Lúc này, Mạnh Hàm Nguyệt đã tươi cười bước vào bàn.
Xếp hạng trong thư viện là sự so sánh giữa các ứng cử viên do phu tử tiến cử. Tóm lại có không quá năm mươi người, trong vòng một ngày đã có thể hoàn thành xếp hạng cao thấp.
Chỉ trong chốc lát, đến lượt Mạnh Hàm Nguyệt có được tấm mộc bài số hai mươi bảy.
Nàng được xếp cùng với một tiểu gia bích ngọc mang vẻ mặt căng thẳng.
Phu tử chỉ hỏi một số câu hỏi trong sách, Mạnh Hàm Nguyệt đối đáp trôi chảy.
Ngược lại, tiểu gia bích ngọc kia lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, không thể trả lời bất kỳ câu nào.
"Ồ, không ngờ người ngu ngốc này lại may mắn vượt qua vòng thi đầu tiên."
Sau khi bước xuống, Mạnh Hàm Nguyệt nghe thấy bên tai có tiếng mỉa mai. Nàng nghiêng đầu nhìn, Du Thúc Tuyết tràn đầy khinh thường.