Chương 10: Ngoại truyện*

Lâm Nguyên ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại đã là 11 trưa ngày hôm sau, cậu duỗi người, vừa định rời giường đã bị một cánh tay từ phía sau ôm vào lòng, cậu lập tức ngã xuống giường rơi vào cái ôm ấm áp đó.

Lâm Nguyên giật mình, cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ phía sau cậu mới bình tĩnh lại: "Sao anh đã về rồi? Không phải anh đi liên hoan với mấy giáo sư khác à?"

Diệp Lâm Thẩm ngửi hương thơm trên cổ cậu, nói: "Ừ, anh về rồi."

Lâm Nguyên gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, lại bị một thứ làm cho đỏ mặt.

Bởi vì vừa mới thức dậy, bé Lâm Thâm cứng đờ chọc thẳng vào đùi Lâm Nguyên, vừa cứng vừa nóng.

Lâm Nguyên nóng lòng nuốt nước miếng, phát hiện Diệp Lâm Thâm vẫn ôm cậu ngửi hít, không có thêm hành động gì khác.

"Giáo sư Diệp......"

"Có chuyện gì thế?" – Diệp Lâm Thâm biết Lâm Nguyên muốn nói cái gì, hắn cố ý giả vờ không hiểu, liếʍ nhẹ lên cổ cậu.

"A..." – Lâm Nguyên kêu lên một tiếng, mới mấy ngày bên nhau, Diệp Lâm Thâm đã biết được hết các điểm nhạy cảm trên cơ thể Lâm Nguyên.

"Anh không muốn à? Nhanh... Nhanh lên đi..."

Diệp Lâm Thâm nhìn Lâm Nguyên rõ ràng đã xấu hổ không chịu nổi nhưng vẫn cố chấp mời gọi hắn, không nhịn được cười cười.

"Là em muốn hay anh muốn?"

Lâm Nguyên nghe vậy ngẩn người, chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.

Diệp Lâm Thâm không trêu thỏ con nữa, hắn cởϊ qυầи lót nhẹ nhàng kéo hai đùi cậu sang hai bên, hắn chọc vào giữa hai đùi cậu, thỉnh thoảng lại đυ.ng vào bé Lâm Nguyên ở phía trước.

Lâm Nguyên quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm Thâm, muốn xoay người sang ôm hắn.

Diệp Lâm Thâm cảm nhận được động tác của Lâm Nguyên, hắn bế Lâm Nguyên nằm lên người mình, đúng lúc bé Lâm Thâm chen vào giữa hai chân Lâm Nguyên từ phía sau.

"Em yêu, kẹp chặt chân." – Diệp Lâm Thâm nói bên tai Lâm Nguyên.

Hai tai Lâm Nguyên đỏ bừng, đang là sáng sớm, du͙© vọиɠ rất dễ bị gợi dậy, cậu kẹp chặt chân theo bản năng.

Diệp Lâm Thâm bắt đầu thọc vào rút ra, hạ thể cọ vào đùi non trắng nõn của Lâm Nguyên, thỉnh thoảng sẽ đâm vào cậu nhỏ của cậu.

Lâm Nguyên nằm trên người Diệp Lâm Thâm, tư thế này khiến cậu không thoải mái: "Ưʍ..."

Cậu nắm lấy ga giường chậm rãi bò sang một bên, vất vả mãi mới bò xuống khỏi người Diệp Lâm Thâm lại bị hắn tóm lấy: "Em định làm gì?"

Hắn lại nhướng mày hỏi: "Muốn chạy?"

Diệp Lâm Thâm ôm eo Lâm Nguyên, ngón tay vô thức xoa bóp, không chờ Lâm Nguyên trả lời: "Không muốn làm tiếp nữa?"

Câu này khiến Lâm Nguyên vốn chỉ định đổi tư thế ngây cả người, cậu vội vàng quay mặt lại nhìn Diệp Lâm Thâm, lắc đầu: "Không phải, không phải!"

Lâm Nguyên lui về phía sau ngồi trong lòng Diệp Lâm Thâm, mông nhỏ vặn vẹo cọ lên bé Lâm Thâm: "Tư thế vừa nãy làm em không thoải mái."

Lâm Nguyên ra vẻ đáng thương, mông nhỏ còn cọ liên tục lên cự vật Diệp Lâm Thâm, sau đó cậu còn nắm lấy quần áo hắn, hơi hơi nhích mông lên trên: "Bây giờ được rồi, ngồi lên trên thế này thoải mái hơn.

Trong mắt Diệp Lâm Thâm toàn là ý cười, hắn cúi đầu vùi vào cổ Lâm Nguyên, hôn hôn mặt cậu.

Hắn vuốt ve cơ thể Lâm Nguyên, đầu tiên là xoa bóp đầu v*, sau đó xoa xoa bụng cậu. Từ sau khi hai người ở bên nhau, hắn luôn giám sát Lâm Nguyên ăn cơm, bây giờ cậu đã có da có thịt hơn rồi, vuốt ve thoải mái cực kỳ.

"Nguyên Nguyên thật đáng yêu." – Diệp Lâm Thâm nói xong lại đỉnh vào mông nỏ của Lâm Nguyên, tìm thấy cái miệng be bé lập tức chọc chọc vào.

Bé Lâm Thâm cũng không bị bỏ quên, Diệp Lâm Thâm dùng tay hầu hạ nó, xoa bóp vuốt ve nhẹ nhàng....

"Anh muốn vào trong em bé của Nguyên Nguyên..." – Diệp Lâm Thâm cắn vành tai Lâm Nguyên, nhẹ nhàng nói.

Lâm Nguyên đỏ bừng mặt, cậu hừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, Diệp Lâm Thâm nhìn cậu như vậy mới lấy lọ bôi trơn trên tủ đầu giường, đổ vào tay rồi bôi lên tiểu huyệt.

Ngón tay hắn chen vào kẽ mông, sờ soạng cái miệng nhỏ, sau đó bôi thuốc bôi trơn vào bên trong nó, cả quá trình Lâm Nguyên đều đỏ mặt không có phản ứng gì, Diệp Lâm Thâm cũng không hề kiêng nể gì hết.

Thỏ con đã thèm đến thế, đương nhiên hắn phải nhấm nháp thật kỹ càng.

Hắn đỡ bé Lâm Thâm cắm vào trong tiểu huyệt.

Lâm Nguyên không nhịn được rên một tiếng: "Ưmm..."

"Aaa...."

Hai tay cậu vòng ra sau nắm chặt áo Diệp Lâm Thâm, quay đầu hôn môi cùng hắn.

Hắn cắm vào rồi cũng không nhẫn nại nữa, lập tức nhanh chóng thọc vào rút ra, thuốc bôi trơn bị hắn đâm thành màu bọt biển trắng đυ.c, tiếng da thịt va chạm cũng vang vọng liên hồi.

"Ưʍ... Giáo sư Diệp... Sướиɠ quá!"

Tay Diệp Lâm Thâm sờ mó ngực cậu, sờ đến đầu v* rồi đè nó xuống, rồi lại xoa bóp nó, cảm giác ngứa ngứa đau đau thực sự rất sướиɠ.

Lâm Nguyên ưỡn người dâng vυ" vào tay Diệp Lâm Thâm, Diệp Lâm Thâm kéo đầu v* ra, Lâm Nguyên lập tức kêu lên: "Á, giáo sư Diệp... Đau!"

"Đau? Chẳng phải tự em muốn hay sao?" – Diệp Lâm Thâm lại hôn vành tai Lâm Nguyên, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai cậu: "Em yêu thật là khó chiều."

Lâm Nguyên chớp chớp mắt, đè tay Diệp Lâm Thâm vào vυ" mình: "Bóp nó đi, giáo sư Diệp, em sướиɠ, em... Em không khó chiều..."

Diệp Lâm Thâm thấy cậu như vậy không khỏi bật cười, hắn cắn nhẹ vành tai cậu, bàn tay tùy ý chà đạp đầu nhũ, phía dưới tấn công mãnh liệt không ngừng nghỉ.

Diệp Lâm Thâm hơi nhếch mông lên, đón ý nói hùa theo Diệp Lâm Thâm, bé Lâm Thâm đâm vào nơi sâu nhất, chọc vào điểm nhạy cảm của cậu, Lâm Nguyên không nhịn được giật mình, cả người giật lên từng chút, bên dưới siết chặt lấy bé Lâm Thâm, liếʍ mυ"ŧ nó, không cho nó rời đi.

"Hức... aaa.... Giáo sư Diệp.... Chậm thôi...."

Lâm Nguyên không nhịn được lén lút tự an ủi cậu nhỏ của mình, cậu bóp nắn bé Lâm Nguyên và hai quả trứng bên dưới, vô tình cọ móng tay vào một nơi mẫn cảm, cả người cậu bỗng căng chặt, mặt sau đã chặt lại càng siết chặt hơn bóp lấy Diệp Lâm Thâm.

Hầu kết hắn hơi chuyển động: "Còn học được cách kẹp người rồi?"

Nói xong hắn tiến quân thần tốc đâm vào tiểu huyệt, dùng hết sức đâm cho nó mềm nhũn, hai chân Lâm Nguyên xoắn vào nhau khiến tiểu huyệt càng thêm co rút.

Diệp Lâm Thâm vỗ mông Lâm Nguyên, hỏi: "Có phải em muốn kẹp anh bắn ra không?"

Lâm Nguyên quay đầu cười hì hì với Diệp Lâm Thâm, đúng là cậu muốn kẹp cho giáo sư Diệp bắn, nhìn biểu tình gợi cảm cực kỳ của hắn, nhưng cậu cố ý nói: "Em không có đâu."

Diệp Lâm Thâm cười một tiếng, bế Lâm Nguyên lên, bóp eo Lâm Nguyên để cậu ngồi trên đùi mình, trọng lượng toàn thân cậu dồn hết vào nơi đang giao hợp.

Hắn đâm rất sâu, bụng nhỏ của Lâm Nguyên bị đâm lồi lên một chút, cậu sướиɠ đến mức rêи ɾỉ thành tiếng: "Ưmm...ư..."

Diệp Lâm Thâm nhanh chóng đâm vào, tiểu huyệt nhanh chóng chảy ra d*m thủy, những gì không thể trụ nổi bên trong đều tràn hết ra ngoài theo từng cú thúc của hắn, chảy lên đùi Diệp Lâm Thâm, sau đó Lâm Nguyên bị bắt ngồi xuống, chúng lạ dính hết lên mông cậu.

Cánh mông trắng như tuyết dính chất lỏng kỳ lạ, chất lỏng đó khiến mông cậu như đang phát sáng, hai bờ mông giống quả đào chín mọng ngon mắt vô cùng.

"Hức... Ưʍ.. Giáo sư Diệp..."

Bụng nhỏ của Lâm Nguyên bị đâm cho lồi lên rất nhiều lần, eo cậu cũng đã mềm nhũn, bây giờ cậu đã không còn nghĩ được gì nữa, kɧoáı ©ảʍ vì được thỏa mãn đã chiếm cứ đại não cậu.

Cậu tự vuốt ve cậu nhỏ theo động tác đâm rút của Diệp Lâm Thâm, bé Lâm Nguyên trong tay cậu lên lên xuống xuống, Diệp Lâm Thâm không ngừng va chạm, Lâm Nguyên hơi run rẩy, sắp rồi...

Cậu nhắm mắt lại, nhanh chóng vuốt ve cậu nhỏ: "Ứm, ưm aaa!"

Động tác tay càng lúc càng nhanh, Diệp Lâm Thâm cũng càng lúc càng đâm nhanh.

"Á!" – Lâm Nguyên kêu to một tiếng, bé Lâm Nguyên lập tức bắn tinh, cả người cậu run rẩy mệt mỏi xụi lơ nằm trên người Diệp Lâm Thâm.

Cơ thể vừa cao trào rất nhạy cảm, Diệp Lâm Thâm lại còn cố ý kí©h thí©ɧ cậu, Lâm Nguyên bị đâm cho lắc lư lên xuống, cậu dùng hết sức lực còn lại siết chặt tiểu huyệt, tiểu huyệt đang cố khép chặt lại bị đâm ép mở ra khiến Lâm Nguyên sướиɠ đến dục tiên dục tử, thần trí bất minh.

Trán Diệp Lâm Thâm đã đầy mồ hôi, thỏ con cứ kẹp hắn, hắn không thể chống cự được nữa, chưa được bao lâu đã bắn hết sạch vào trong Lâm Nguyên.

Lâm Nguyên nằm trên người Diệp Lâm Thâm cười hài lòng, Diệp Lâm Thâm nhéo mũi cậu: "Giỏi nhỉ, kẹp anh chặt thật đấy."

Lâm Nguyên bò dậy, dán mặt vào mặt Diệp Lâm Thâm, cúi đầu hôn môi hắn: "Ưm, em thích anh mới kẹp anh mà, giáo sư Diệp cũng rất sướиɠ còn gì?"

"Gọi chồng."

"Chồng ơi~" – Lâm Nguyên gọi không chút do dự.

Thỏ con ngoan như thế, Diệp Lâm Thâm lại có xu hướng ngẩng đầu lần nữa.

Hắn thấy Lâm Nguyên đã mệt mỏi không chịu được, cuối cùng không tiếp tục làm nữa, chỉ vươn lưỡi liếʍ láp đôi môi Lâm Nguyên, hai người cũng trao nhau một nụ hôn thân mật.



Ánh đèn trong quán cà phê trầm ấm hòa với âm nhạc du dương tạo nên bầu không khí ngọt ngào ấm áp.

Hai người ngồi bên cửa sổ, Diệp Lâm Thâm gọi cho Lâm Nguyên một ly cà phê.

Mặc dù Lâm Nguyên không biết Diệp Lâm Thâm hẹn cậu đến đây làm gì, nhưng cậu vẫn rất thích bầu không khí ở đây.

Quán cà phê mở nhạc piano dịu dàng, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ như hòa tan trong không gian này, thư thả, dịu nhẹ, lấp đầy hết hư không của trời đất.

Hai người cứ ngồi như vậy, một người nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, một người nhìn ly cà phê nóng hổi, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Diệp Lâm Thâm mở miệng trước, hắn nhìn người trước mặt, gọi một tiếng: "Nguyên Nguyên."

"Dạ?" – Nguyên Nguyên nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.

Không biết vì sao, cậu có cảm giác Diệp Lâm Thâm đang hơi lo lắng.

Chỉ thấy Diệp Lâm Thâm bước ra, quỳ một gối trước mặt cậu, lấy ra chiếc nhẫn trong túi, vừa lo lắng vừa trịnh trọng nói:

"Nguyên Nguyên, anh biết có thể em sẽ thấy ơi đột ngột, nhưng anh muốn nói, anh yêu em. Anh muốn lưu giữ khoảnh khắc tốt đẹp này trong ký ức của em, anh hứa, cuộc đời em sau này sẽ có anh làm bạn, có anh bảo vệ, có anh yêu em. Anh muốn chính thức cầu hôn em một lần nữa, Nguyên Nguyên, gả cho anh được không?"

Diệp Lâm Thâm cảm thấy hôn lễ trước là thiệt thòi của Lâm Nguyên, cho nên hắn muốn cầu hôn Lâm Nguyên một lần nữa, cho cậu hôn lễ hoàn hảo một lần nữa.

Lâm Nguyên đỏ mắt.

Ánh nến lờ mờ, âm nhạc du dương, hương cà phê thơm ngào ngạt bay trong không khí.

"Em đồng ý."

【 Đôi lời của tác giả:】

Kết thúc rồi, cảm ơn các bạn iu đã thích~Xoài iu các bạn rất nhiều ~

Khụ khụ, thịt chương này hơi nhạt [ thẹn thùng ]



Truyện tiếp theo là cổ đại, ban đầu tui không định viết đâu nhưng mà không kìm được đôi tay này gõ chưa, cho nên mong các vị thiên sứ thứ lỗi, đừng công kích tui, tim Xoài làm bằng thủy tinh đó, sẽ đau lòng...

( * ̄3 ̄) ╭♡

Mãi iu mọi người ~

Trời lạnh rồi, các bạn đáng iu nhớ giữ ấm nha.

Vẫn là lời tâm sự của editor lười gõ:

Cảm ơn tác giả đã viết một bộ truyện rất hợp gu mình. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ chính chủ. Mình mong mọi người có những giây phút thoải mái khi đọc truyện nhà mình edit 💚. Các bạn hãy đọc trên guột pờ rẹt nhà mình để đọc được bản beta đầy đủ nhất (khi mình rảnh) nhé!!!

Cảm ơn các bạn ăn cắp như truyện phò, truyện wiki1... đã ăn cắp truyện nhà mình, chúc các bạn một đời bình an táo bón. Cảm ơn các bạn biết bọn phò ăn cắp nhưng vẫn cố tình đọc, chúc các bạn một đời ia chảy vui vẻ. Nếu các bạn xóa dòng tâm sự này thì chúc cho cả bạn và cả hội chị em bạn dì của bạn cùng táo nheeee. Yêu 💚

Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều!!!

Nếu ai thích ngọt (siêu) ngắn thì hãy tiếp tục ủng các truyện khác của mình nhaaaaa