Chương 8

Thậm chí, trên môi y còn nở một nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt của y cũng dịu dàng, còn mang theo hoài niệm.

Lúc Diệp Toái Kim nói muốn thưởng Ngô thị cho y, y liền vui vẻ chấp nhận, không hề miễn cưỡng một chút nào cả.

Sau đó, lại có lời đồn Đại Tướng Quân Đoàn Cẩm thịnh sủng Ngô thị.

Diệp Toái Kim gọi y đến trước mặt: "Nếu như ngươi thích nàng ta thật, ta sẽ nhận nàng ta làm nghĩa muội, nghĩa nữ, cho nàng ta một xuất thân, làm vợ chồng đàng hoàng cũng tốt."

Đoàn Cẩm lại nói: "Nàng ta không xứng."

Diệp Toái Kim nói: "Vậy thì làm thϊếp đi, lỡ như có hài tử, tốt xấu gì cũng có danh phận."

Dù sao mẫu thân của hài tử cũng vẫn cần danh phận, bằng không hài tử sẽ rất xấu hổ. Dầu gì, phận thϊếp cũng hơn việc có mẹ ruột là một kỹ nữ.

Đoàn Cẩm lại nói: "Chủ nhân đừng quan tâm đến ta."

Rõ ràng là một nam nhân quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt nàng, dường như y luôn là thiếu niên dắt ngựa nâng cờ cho nàng ở Diệp gia bảo kia vậy.

Đã qua rất nhiều năm, người của Diệp gia bảo đã ly tán từ lâu, hoặc chết, hoặc trở thành người của Hoàng Đế, chỉ duy nhất mình y phảng phất như trên người vẫn còn in ba chữ "Diệp gia bảo", vĩnh viễn rửa không sạch, bóc không rời.

Gia tướng và bộ hạ cũ ngày trước đã đổi cách xưng hô từ lâu, họ gọi nàng là "Nương nương”.

Chỉ có y, từ đầu đến cuối vẫn gọi nàng bằng "Chủ nhân"——



"Ta không đổi cách xưng hô."

"Tất cả mọi người đều không còn quan tâm chủ nhân được gọi là chủ nhân nữa. Nhưng đối với A Cẩm mà nói, chủ nhân vĩnh viễn là chủ nhân."

"Ta không đổi đâu."

Ký ức đột nhiên tan biến, Ngô thị trước mắt hoảng sợ nhưng lại cố gắng giữ cho gương mặt bình tĩnh.

Diệp Toái Kim vươn tay ra, cung nhân vội đến dìu nàng. Nàng vịn vào tay cung nhân, bước từng bước một đi đến trước mặt Ngô thị, từ trên cao nhìn kỹ gương mặt giống hệt với mình của nàng ta.

"Đoạn Lân... Là con của ai?"

Đoàn Cẩm xuất chinh lúc nàng ta vừa có thai, Đoàn Cẩm xuất chinh hai năm, đứa bé kia vừa tròn một tuổi.

Yêu ai yêu cả đường đi, Diệp Toái Kim tự mình ban tên cho Đoạn Lân —— Lân Nhi của Đoàn Cẩm.

Động tác vùng vẫy của Ngô Thị chợt dừng lại.

"Là, đương nhiên là, là con của Tướng Quân rồi." Nàng ta òa khóc, lê hoa đái vũ: "Ta với Lân nhi, là tâm tư duy nhất mà Tướng Quân lưu lại trên thế gian này."

Không hổ là nhạc nữ, hát với diễn đều làm rất tốt.

Diệp Toái Kim nhấc tay, có cung nhân tiến lên nắm lấy cằm Ngô thị, một cung nhân khác thì nâng chiếc bình sứ cổ cao giống bạch ngọc trong tay lên.

Trong bình sức là thứ gì cũng có thể đoán được.