Chương 46

Nhánh bên Diệp Tứ thúc cứ thế bị đoạn tuyệt.

Diệp Toái Kim đau đến mức ruột gan đứt từng khúc.

Ánh mắt nàng đảo qua.

Nàng phân binh cho Tứ Lang, Ngũ Lang áp giải tù binh trở về Diệp gia bảo, để Thất Lang, Cửu Lang và Thập Lang ở lại. Thất Lang và Cửu Lang thấy nàng nhìn qua, đều dùng sức gật đầu.

“Ta cũng vậy!”

“Ta cũng thế!”

“Còn có ta nữa!”

Giọng nói của Thập Lang là yếu nhất, hắn vừa mới nôn ra, sắc mặt còn có chút trắng bệch.

Đây là vị tướng quân tiên phong tương lai của Diệp gia quân, vừa ra chiến trường đã cùng Diệp gia quân làm càn, hiện giờ mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một nửa trẻ con.

Trái tim lạnh lẽo cứng rắn như sắt hơn mười năm của của Diệp Toái Kim giờ đây đều trở nên ấm áp. Nàng sờ sờ đầu Thập Lang: “Bị dọa sợ rồi phải không?”

Đúng vậy.



Nhưng nghe Thất Lang “xùy” một tiếng cười nhạo, Thập Lang lại không chịu nhận: “Mới không có!”

Hắn cứng cổ biện minh: “Ta còn nhỏ, sức lực không đủ, cho nên đao mới bị kẹt. Đoàn Cẩm ngươi không được cười trộm! Ngươi quay đầu né làm gì, ta thấy hết rồi nha!”

Hắn tuyệt đối không bao giờ thừa nhận bản thân lúc đó đã sợ hãi như thế nào, vì vậy mới không thể sử dụng sức lực như ngày thường.

Thất Lang hỏi: “Vậy đệ nôn cái gì?”

Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt Thập Lang đột nhiên trắng bệch, vội vàng che miệng lại rồi chạy ra ngoài.

Diệp Toái Kim bất đắc dĩ: “A Cẩm, lấy nước cho nó uống đi.”

Đoàn Cẩm nhấc chân đuổi theo.

Thất Lang cười ha hả, Tam Lang và Cửu Lang cũng cười, bầu không khí đột nhiên trở nên rất thoải mái.

Nhóm lang quân trẻ tuổi này đã vô tình bước qua một ngưỡng cửa, từng bước từng bước một trưởng thành mà chính bản thân họ cũng không hề hay biết.

Đoàn Cẩm ở bên ngoài vỗ lưng cho Thập Lang, đợi hắn nôn xong thì đưa nước cho hắn uống.

Thập Lang uống liên tục mấy ngụm nước vào bụng mới thấy dễ chịu được một chút, sau đó lau miệng hỏi Đoàn Cẩm: “Sao ngươi không có chuyện gì thế?”

Đoàn Cẩm nói: “Ta từng làm tạp vụ dưới bếp, gϊếŧ gà làm ngỗng móc bụng cá rửa sạch rồi cho vào nồi nước, tất cả đều đã làm qua hết rồi!”



Thập Lang nản lòng: “Haizzz.”

Đoàn Cẩm nhịn cười, vừa buộc túi nước vừa nói: “Ngài mau trở về đi, chủ nhân nhất định còn có chuyện muốn nói đấy.”

Thập Lang vội vàng trở về lều trại.

Đoàn Cẩm theo sau hắn đi vào, trong ánh đèn lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi của Triệu cảnh Văn.

Y chợt nghĩ, vì sao Triệu Cảnh Văn có thể không do dự gϊếŧ người như vậy?

Rốt cuộc y thua chỗ nào?

“Đây chỉ là bắt đầu thôi, tất cả chúng ta phải học cách làm quen với nó.” Diệp Toái Kim nói: “Vì sao năm nay đột nhiên có nhiều người tự xưng vương xưng đế? Bởi vì họ không sợ triều đình mới.”

Mới chưa đầy một năm mà quốc hiệu đã đổi từ Lương thành Tấn. Thật ra đến ngay cả người của Diệp gia bảo cũng cảm thấy không quen.

Trên thực tế, ngay cả Lương cũng không quen.

Một triều đại ngắn ngủi và không ổn định như vậy sẽ không để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người, điều khiến mọi người ấn tượng nhất vẫn là Đại Ngụy.

“Tiền triều, à không, ý ta nói là Ngụy Lương, lúc là Ngụy Lương ấy. Mặc dù sắc lệnh không qua sông, nhưng Bắc Trường Giang vẫn là một thể đồng nhất, người bên Nam Trường Giang cũng không dám quá khıêυ khí©h.”