Đây là thứ gì vậy?
Đây là địa đồ?
Hóa ra, bây giờ Diệp gia Bảo vẫn còn chưa có một tấm địa đồ quân sự chân chính!
Nhìn vào tấm địa đồ đơn sơ này, Diệp Toái Kim quen xem địa đồ hành quân chỉ cảm thấy thái dương nhảy lên thình thịch.
Tấm địa đồ này nhỏ mà thô, đơn giản lại xấu.
Nhưng ánh mắt của mọi người đều đã tụ trên người nàng, Diệp Toái Kim chỉ có thể nhấc tay lên theo thói quen, vẫy vẫy với người quản sự ở bên cạnh.
Quản sự khó hiểu: "Bảo chủ muốn cái gì?"
Diệp Toái Kim trầm mặc một chút, nuốt ngụm máu xuống, bảo: "Bỏ đi."
Là nàng ngu ngốc, địa đồ nhỏ như vậy, dùng cây gỗ gì chứ, hoàn toàn không cần đâu.
Diệp Toái Kim vươn tay, chỉ chính xác vào ba vị trí mà Dương tiên sinh nhắc đến trên tấm địa đồ thô sơ xấu xí: "Mân quốc, trời cao, Hoàng Đế xa."
Đầu ngón tay vạch một cái: "Hán quốc, cũng thế."
"Hai nơi này đều ở Lĩnh Nam, ở giữa triều đình, cách Giang Nam, Sơn Nam và cả Hoài Nam. Dựa vào địa thế xa, cánh tay dài của triều đình rất khó với đến. Ẩm thực bản địa và khí hậu khác nhiều với phía Bắc, nếu như người phương Bắc đến đó, chỉ riêng việc không quen khí hậu mà thôi, mười phần có thể chết trước một phần."
Cũng tương tự, người từ phía Nam đi đến phía Bắc, chỉ lạnh một chút thôi cũng sẽ không chịu nổi.
Cho nên, Triệu Cảnh Văn không nóng nảy đánh dẹp địa giới phía Nam, từ từ thu hồi lại là được rồi.
Diệp Toái Kim vạch đầu ngón tay một cái, vẽ nửa vòng tròn: "Đường Kiếm Nam."
"Vùng đất trù phú, phúc phận lộc dồi dào. Đường đến Thục khó như lên trời. Địa giới này, từ xưa đã khó công dễ thủ. Cho nên Vương Vinh mới dám canh giữ đường Kiếm Nam và tự lập Thục quốc."
"Ba nơi này, đều có cậy nhờ vào thiên nhiên, cho nên mới dám xưng Đế sớm nhất."
Sớm nhất....
Dương tiên sinh giương mắt liếc nhìn Diệp Toái Kim một cái.
Ánh mắt của Diệp Toái Kim lại rơi vào phía đường Kiếm Nam, phía đông chủ Kiếm Nam. Nơi đó là vị trí giao nhau giữa ba nơi Quy Châu, Phòng Châu và Quỳ Châu.
Nơi đó có ai chứ?
Có Bùi Liên - thê tử thứ hai của Triệu Cảnh Văn.
Bây giờ không phải lúc nghĩ đến Bùi Liên, Diệp Toái Kim vứt Bùi Liên ra khỏi đầu, mở lòng bàn tay ra phủ lên một nơi: "Dương tiên sinh, ngươi xem thử nơi này một chút."
Dương tiên sinh ngưng mắt nhìn lại, cái phủ tay này của Diệp Toái Kim gần như bao trọn phân nửa đường Sơn Nam và đường Giang Nam, ông ta nhìn Diệp Toái Kim một cách khó hiểu.
Đám người cũng là khó hiểu.
Diệp Toái Kim cười: "Kho lương thực của thế gian ở đây, Dương tiên sinh có muốn hay không?"
Mọi người cười vang, đều cho rằng Diệp Toái Kim đang châm biếm Dương tiên sinh.
Chỉ có Dương tiên sinh là ngưng mắt, nhưng cũng lập tức lớn tiếng bậc cười, nói: "Nếu như ta muốn làm Hoàng đế, đương nhiên sẽ cần nơi này. Đây chính là tranh chấp lớn nhất từ trước đến giờ."
Nắm được Kinh Sở trong tay, ít nhiều gì cũng nuôi sống được quân đội. Đây là tự tin để Triệu Cảnh Văn có can đảm lần lượt Bắc phạt.
Diệp Toái Kim dùng ngón tay chọc vào địa đồ: "Đợi đi, ta đoán, rất nhanh nơi này sẽ lại có thêm một vị Hoàng Đế."