Chương 31

Đoàn Cẩm vừa nói thế này, đám người rối rít mở miệng, kể lại những chuyện xảy ra ở khắp nơi trong những ngày qua.

Diệp Toái Kim gật đầu, thừa nhận: "Đây là lỗi của ta."

Giọng nói của mọi người dừng lại im bặt.

"Ta cho rằng từ bi có thể soi sáng cho người khác, còn lệnh bắt buộc đệ tử của chúng ta không được lạm sát, nhất định phải giữ lại người dưới đao. Nếu không phải phụ thân và tổ phụ mắng cho ta tỉnh ngộ trong mơ, ta còn cho rằng mình là Bồ Tát chuyển thế đây này."

"Bây giờ là lúc ác quỷ khắp nơi trên mặt đất, nhân từ chỉ tỏ ra nhu nhược, khiến cho người ta cảm thấy chúng ta dễ bị bắt nạt."

"Đến lúc cần phải sử dụng thủ đoạn mạnh rồi, chư vị, nếu như cảm thấy ta nói sai, bây giờ cứ phân trần trước mặt ta, ta sẽ nghe. Nếu không có ý kiến khác, vậy truyền mệnh lệnh của ta cho các đệ tử: Lúc đặc biệt, được làm những việc đặc biệt."

"Kẻ cướp đoạt lương thực, chém! Kẻ làm loạn, gϊếŧ! Kẻ mê hoặc kích động dân lưu lạc bạo động, róc xương lóc thịt cho ta, treo lên đường chính tận phía Bắc của Đặng Châu!"

Trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh.

Bởi vì lúc Diệp Toái Kim nói đến mấy câu cuối cùng không hề quyết liệt một chút nào. Nàng nói ra với một giọng điệu bình tĩnh đến mức gần như vô vị.

Nhưng chỉ như thế, càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn.

Bắt đầu từ khi nào, Diệp đại tiểu thư luôn khiến vài người lớn tuổi cảm thấy ‘còn trẻ’, ‘còn chưa đáng tin cậy’ nói ra mấy lời khiến cho người ta cảm thấy lạnh gáy một cách khó hiểu?



Diệp tứ thúc giật giật khóe môi.

Diệp gia Bảo đã nổi tiếng thấu tình đạt lý vài thập niên, nếu sử dụng thủ đoạn khốc liệt này, có thể nào sẽ hỏng mất thanh danh hay không?

Nhưng ông ấy cũng hiểu rất rõ những chuyện xảy ra gần nhất đây, tất cả ngũ thư binh, cứ mỗi ba ngày là truyền tin hồi báo tình hình ở mọi nơi. Loại cảm giác đốm lửa nhỏ ở khắp mọi nơi không có cách nào áp chế được, quá mãnh liệt rồi.

Mãnh liệt đến mức ông ấy không có cách nào đưa ra lời phản đối với Diệp Toái Kim ngay lập tức được.

Chỉ cảm thấy trong lòng có một vướng mắc đang ngọ ngoạy dữ dội.

Ông ấy nhìn sang, lại phát hiện sắc mặt Diệp Toái Kim không hề biến đổi một chút nào cả.

Rõ ràng nói đến chuyện khốc liệt như thế này, nhưng nàng không đứt hơi khản tiếng mà còn dõng dạc vung vẩy cánh tay. Song, sắc mặt nàng càng lạnh, ngươi phải biết lòng nàng càng kiên định không hề dao động hơn.

Không dao động giống như ông ấy đây.

Lúc này đã có người lớn tiếng nói: "Thịnh thế mới nên làm việc thiện, thời thế loạn lạc lập uy là chính đáng! Thiếu Bảo chủ nói rất đúng! Mỗ không có ý kiến gì khác!"

Người kia có gương mặt ngựa, mắt tam giác, mũi hồng, râu hoa râm, chính là Dương tiên sinh.

Lúc phụ thân của Diệp Toái Kim còn sống, Dương tiên sinh là mưu sĩ đắc lực của ông. Sau khi Diệp Toái Kim kế thừa ổ Bảo, dù trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu rõ Bảo chủ mới không hề nể trọng Dương tiên sinh giống như lão Bảo chủ, nhưng tốt xấu gì Diệp Toái Kim cũng vẫn nể mặt, nhìn từ bên ngoài, Dương tiên sinh vẫn là đệ nhất môn khách của Diệp gia bảo.