Mới sáng tinh mơ, Triệu Cảnh Văn tỉnh lại, Diệp Toái Kim đã rửa mặt xong, bọn nha hoàn đang chảy đầu cho nàng.
Hôm nay nàng vô cùng khác với bình thường, lần đầu tiên lại chải thoáng phức tạp búi tóc. Trước đây, nàng rất mất kiên nhẫn với chuyện này, thường hận không thể vấn một búi tóc như nam nhân là được, tiện cho nàng phi ngựa, đánh quyền, nghịch thương.
Diệp Toái Kim nghe tiếng động, xoay người lại: "Chàng tỉnh dậy rồi?"
Quả nhiên là người thì phải trang điểm, chải búi tóc như thế này, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp của nàng bỗng nhiên có thêm mấy phần quý khí khoan thai, càng phù hợp với thân phận Bảo chủ Diệp gia Bảo của nàng hơn.
Thật sự đâm xuyên vào trong tâm khảm của Triệu Cảnh Văn.
Hắn mặc áo vào, bước đến sau lưng nàng, ấn vào bờ vai nàng để xoa bóp, cười nói: "Sao dậy sớm thế?"
Diệp Toái Kim nâng tầm mắt, nhìn Triệu Cảnh Văn qua lăng kính hoa bằng đồng. Thật sự, nhìn vào ban ngày còn anh tuấn hơn.
Nếu như một người có được tướng mạo anh tuấn, thật sự rất hời.
Diệp Toái Kim ở trong gương khẽ cong khóe môi: "Vất vả rồi."
Về phần vất vả cái gì, chỉ có lòng hai vợ chồng hiểu rõ.
Lúc tuổi Diệp Toái Kim còn trẻ, chỉ cho rằng tất cả điều này đều nên làm.
Nhưng Diệp Toái Kim từng làm Hoàng Hậu, từng thấy dáng vẻ Hoàng Đế Triệu Cảnh Văn thi ân sủng hạnh Hậu cung. Đương nhiên, Triệu Cảnh Văn không dám để lộ sắc mặt ban ân này ở trong cung, bằng Hoàng Hậu của hắn sẽ đạp hắn xuống giường.
Suy cho cùng, chính thê cũng không giống phi thϊếp.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Bùi Liên hận nàng.
Thứ mà một người mong mà không được là thứ một người khác không thèm để ý chút nào, sao có thể không hận.
Nhưng Diệp Toái Kim trở lại lúc tuổi còn trẻ, lại nhìn Triệu Cảnh Văn ở trước mắt, mới giật mình phát hiện lúc này hắn lấy tỉ mỉ lấy lòng nàng khắp nơi như thế nào.
Có một loại cảm giác buồn cười vớ vẩn khó hiểu.
Nàng rất muốn ấn đầu chó của Hoàng đế Triệu Cảnh Văn để hắn trở lại xem thử, xem dáng vẻ cẩn thận hèn mọn của chính hắn.
Triệu Cảnh Văn cười vô cùng thư thái. Chuyện phòng the của đôi vợ chồng trẻ hài hòa, đương nhiên phải thư thái rồi.
Diệp Toái Kim đẩy hắn ra: "Đi rửa mặt đi, lát nữa phải gặp mặt mọi người ở chính đường nữa."
Triệu Cảnh Văn đáp lại một tiếng "được", nhanh nhẹn rời đi.
Dùng điểm tâm xong lại đợi thêm chút nữa, vợ chồng cùng nhau đi vào chính đường.
Chính đường là nơi dùng để bàn bạc, cao lớn rộng rãi.
Vị trí ở giữa được phủ da hổ, là do phụ thân của Diệp Toái Kim tự tay bắt, trải lên trên ghế ngồi của Bảo chủ, cực kỳ uy phong.
Nhưng trong ngày mùa hè, người ta trải một tấm đệm mềm và thoáng khí trên lớp da hổ để giữ mát.
Hai bên chính đường trái phải đều là hàng ghế ngồi, phần lớn thời gian đều không đủ để ngồi, ở cuộc họp như ngày hôm nay, thật ra hàng phía trước nên không đủ chỗ ngồi, nhưng hàng phía trước lại trống nhiều ghế, hàng ghế sau vẫn có người ngồi.
Thấy vợ chồng Diệp Toái Kim rảo bước tiến đến, đám người lưu loát đứng dậy, dồn dập hành lễ.
Người ở hàng trước bên trái gọi: "Lục nương."
Đây là cách gọi thân mật. Bởi vì Diệp Toái Kim thứ sáu trong số các tỷ muội cùng thế hệ với nàng.