Chương 19

"Chủ nhân đã khỏe chưa? Có muốn gặp ta không?"

Phía đối diện truyền đến một màng hơi nước, còn có mùi hương xà phòng sạch sẽ thoải mái, tất cả đều hương vị tuổi trẻ.

Tim nha hoàn nhảy lên một cái, nhưng vẫn nhẫn tâm giang hai cánh tay chặn y lại: "Đừng mù quáng xông vào! Ra ngoài ra ngoài!"

Đoàn Cẩm bất mãn: "Vẫn chưa xong sao?"

Nha hoàn trừng y: "Nói bậy bạ gì đấy!"

Đoàn Cẩm duỗi cổ liếc mắt nhìn vào nhà giữa, hừ một tiếng.

"Trở về đi, trở về đi, ngày mai rồi hắn nói." Nha hoàn đẩy y.

"Chủ nhân đặc biệt gọi ta về! Nhất định là có việc gì muốn nói với ta!" Đoàn Cẩm không chịu đi, chân dính trên mặt đất: "Ta cứ ngồi xổm ở đây đó, ta không quấy rầy tỷ tỷ, ta cứ đợi, không được sao?"

Nha hoàn mặc kệ: "Vợ chồng đang trong phòng, đứa trẻ ranh to xác như ngươi ngồi xổm trong sân còn ra thể thống gì, vẫn nghĩ còn như lúc trước à! Muốn ngồi xổm bên ngoài thì cứ ngồi đi!"

Đoàn Cẩm chán nản.

Trước kia y mong chờ lớn lên, thật sự lớn rồi mới biết có nhiều thứ không tốt chút nào cả.

Một là có rất nhiều người mai mối cho y. Những đồng bạn cùng tuổi với hắn làm cha rồi hầu như cũng mang hắn ra cười cợt.

Một điều khác chính là dù trong phủ này không phân trong ngoài, nhưng y cũng không tiện tha hồ chạy vào nhà giữa giống khi còn bé nữa.

Đều do họ Triệu cả.

Đoàn Cẩm lằng nhà lằng nhằng bị nha hoàn đẩy ra ngoài viện, y bắt chân tường trượt ngồu xuống: "Ta ở đây nhé, nếu chủ nhân gọi ta, ngươi gọi lớn tiếng một chút nhé."



Nha hoàn chống nạnh: "Ngươi muốn hù chết người khác à."

Tối om, một người sống sờ sờ ngồi xổm bên vách tường, nếu như thình lình đứng lên, thật sự có thể hù chết người đó.

Dù thế nào Đoàn Cẩm cũng không đi, y tóm lấy cọng cỏ ngậm vào miệng vờ ngắm trăng.

Không nghe, không nghe.

Nha hoàn trợn mắt trừng một cái rồi quay người bước vào.

Diệp Toái Kim lại tắm rửa lần nữa, tẩy sạch mồ hôi và mùi vị của nam nhân ở trên người.

Nàng rất thích cảm giác này!

Sau này, những vết thương lưu lại trên chiến trường kia hàng hạ nàng rất nhiều năm. Hễ trời âm u, chân nàng liền đau đến mức không thể di chuyển. Đều do năm đó đã ngâm mình dưới dòng sông lạnh buốt cả đêm để phục kích người khác.

Nhưng bây giờ, trong thân thể trẻ trung của nàng đầy tinh lực dùng không hết, thân thể không hề mắc bệnh, da cũng chẳng có sẹo.

Quả thực đang ở thời kỳ đỉnh cao.

Nàng khoác áo bước ra, liếc mắt bước đi đến chiếc giường chạm trỗ hoa văn

Dưới lớp màn che buông xuống, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của nam nhân.

Diệp Toái Kim khẽ nhếch khóe môi, đi ra ngoài.

"Ta vừa nghe thấy động tĩnh." Nàng bước ra nhà giữa, hỏi nha hoàn: "A Cẩm đã trở về rồi ư?"