Không phải thời gian của cậu sai, Tịch Dạng nhíu mày, cuối cùng trong đầu mơ hồ hình thành một suy đoán, nhưng điều này cũng quá hoang đường ly kỳ.
Đứng tại chỗ một lát, Tịch Dạng buông người qua đường ra, đón xe rời khỏi khu D, đi về phía trung tâm thành phố.
Khi cậu tới tiểu khu Thiên Hà, vào một tòa biệt thự, nhìn thấy Lâm Chỉ Lan đang kiễng chân chờ mong và Tịch Sách đi tới đi lui trong phòng khách, suy đoán được chứng thực.
Hai người trước mặt là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa của cậu.
Mà bọn họ đã sớm chết trước mặt Tịch Dạng.
"Tiểu... Tiểu Dạng". Thấy cậu đi vào, Tịch Sách lập tức dừng bước, sắc mặt rõ ràng rất lo lắng nhưng vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm Tịch Dạng, "Chuyện trên hotsearch con đã xem chưa?"
Tịch Dạng lắc đầu.
"Vậy bây giờ con xem thử, sau đó thương lượng với Hạ tiên sinh nên xử lý như thế nào?"
"... Con nghỉ ngơi một lát." Tịch Dạng nói.
Sau đó cậu bỏ lại hai vợ chồng sứt đầu mẻ trán ở phòng khách, đi thẳng lên lầu, tình huống hiện tại của cậu không thích hợp đàm luận bất cứ chuyện gì với người ta.
Ước chừng qua hai giờ, Tịch Dạng tiêu hóa xong sự thật chính mình sống lại, đi ra từ trong phòng ngủ.
Hai vợ chồng nhà họ Tịch vẫn ở trong phòng khách, thấy Tịch Dạng đi xuống, hai người đều đứng lên.
"Lại có thêm mấy cái hotsearch nữa." Tịch Sách không nhịn được đưa di động cho cậu.
Tịch Dạng tiếp nhận vừa nhìn, chỉ thấy trên weibo có một loạt từ ngữ như "Omega chủ động quyến rũ, người cầm quyền nhà họ Phong lại chấp nhận toàn bộ", "Ưu vật đưa tới cửa, không cần phí công", "Alpha ép buộc omega nơi công cộng, rốt cuộc xã hội thượng lưu có bao nhiêu loạn?", "Nhân quyền của omega" vân vân bởi vì trong buổi tụ hội cậu và Phong Diệc tương tác mà trèo lên hot search.
Mà phía dưới mỗi bài viết đều có ảnh chụp hai người bọn họ hoặc rõ ràng hoặc mập mờ không rõ.
Nhưng giờ phút này Tịch Dạng bất chấp những điều này.
Cậu ý thức được, tụ hội đêm nay vốn là lần đầu tiên mình và Phong Diệc chân chính gặp mặt.
Kiếp trước tại hiện trường tiệc tối, Phong Diệc sẽ chủ động tới chào hỏi cậu, Tịch Dạng ôm mục đích sẽ uống chén rượu với anh, trò chuyện vài câu, sau đó trao đổi phương thức liên lạc, vì sự phát triển quan hệ sau này của bọn họ đặt ra một khởi đầu mỹ lệ.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Tịch Dạng nhớ tới đôi mắt sắc bén của Phong Diệc vài giờ trước, trái tim không thể ức chế co rút.
Cậu nắm chặt chìa khóa xe, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Lộ trình từ nhà họ Tịch đến chỗ ở của Phong Diệc cũng không xa, hai mươi phút là đến, khi Tịch Dạng đóng cửa xe, muốn giơ tay gõ cửa lớn trước mắt lại bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt Phong Diệc đang đứng ở ban công lầu hai hút thuốc.
Hai phút sau, Tịch Dạng đứng trước mặt Phong Diệc.
"Phong Diệc." Tịch Dạng gọi một tiếng, mang theo sự run rẩy rất nhỏ mà chính mình cũng không nhận ra.
Cậu cho rằng sẽ đổi lấy một câu trước sau như một không nhìn hoặc là lạnh lùng, "Cậu còn sống."
Nhưng không có, đối phương chỉ hờ hững hỏi, "Cậu là ai?"
Tịch Dạng há miệng, nói không ra lời.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Nhưng ánh mắt người đàn ông trước mắt nhìn cậu rõ ràng là lạnh lẽo.
Không nên như vậy.
Tịch Dạng nhớ tới trước khi hai người chưa quyết định rạn nứt, trong lòng Phong Diệc tràn đầy là mình, nếu người đàn ông này không nhớ rõ kiếp trước cậu phản bội và tổn thương, tại sao lại là thái độ này?
"Phong Diệc," Tịch Dạng không nhịn được lại gọi một tiếng, "Anh... không nhận ra em?"
"Tại sao tôi phải biết cậu?" Phong Diệc bình tĩnh hỏi ngược lại, "Tôi không có thói quen nhớ tên bạn bè.”
Tịch Dạng nghe nói vậy con ngươi không khỏi co rụt lại, cậu không biết mình nên cảm thấy may mắn Phong Diệc cũng không nhớ rõ bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì hay là nên khổ sở, sống lại một lần, người đã từng nhất kiến chung tình với cậu, tựa hồ cũng đã không yêu cậu.
Trong cuộc đời Tịch Dạng có mấy lần sơ suất khả năng phần lớn dùng ở trong mấy giờ này, cậu không có lại về nhà, mà là ngơ ngơ ngác ngác đi tới căn hộ của mình.
Ngu xuẩn.
Sau khi quan hệ hai bên tan vỡ, Tịch Dạng từng có rất nhiều lần chủ động phóng thích tin tức tố với alpha của mình, nhưng cho đến khi cậu chết Phong Diệc cũng không có chạm qua cậu một cái.
Nếu như đối phương thật sự có trí nhớ, Phong Diệc quyết không ôm cậu vào đêm nay.