Chương 30

Ánh mắt Tịch Dạng lạnh lẽo, không nói gì.

Cậu quá hiểu rõ người em trai này của Phong Diệc này, điển hình của kẻ phá gia chi tử bị cha mẹ chiều hư, không học vấn không nghề nghiệp, gây chuyện thị phi còn là một tên sắc tâm to gan lớn mật.

Sáu tháng sau khi Tịch Dạng và Phong Diệc kết hôn, Phong Chiêu bởi vì thèm nhỏ dãi chị dâu mà không tiếc mạo hiểm bị Phong Diệc làm thịt, len lén lẻn vào phòng chị dâu, muốn gây rối.

Kết quả bị Phong Diệc bắt ngay tại chỗ.

Lúc ấy Phong Diệc nổi giận thật sự muốn phế đi em trai này của mình, cuối cùng là cha mẹ cầu tình Phong Chiêu mới chạy thoát một kiếp, bị đóng gói đưa ra khỏi nước.

Tịch Dạng nhớ rõ tuy rằng Phong Chiêu to gan hơn trời, mỗi ngày thèm nhỏ dãi ậu, nhưng bởi vì kiêng kỵ anh trai của mình nên đối phương chậm chạp không dám có động tác.

Mà hiện tại có thể là từ trong nhà biết được thái độ của nhà họ Phong và Phong Diệc đối với mình, lá gan của Phong Chiêu lớn hơn nhiều so với kiếp trước.

Quả nhiên, Phong Chiêu dán sát bên tai Tịch Dạng, ánh mắt nhìn chằm chằm làn da trắng nõn ở cổ áo cậu liếʍ liếʍ môi, "Nghe nói, anh trai em kết hôn với anh là bị ép buộc, anh ấy không thích anh cũng không muốn cưới anh?"

Tịch Dạng không lên tiếng.

"Như vậy, nếu không anh đi xoá ký hiệu đi," Phong Chiêu càng thêm gần một chút, thành khẩn đề nghị, "Nói thật, vừa mới mở cửa em đã coi trọng anh rồi, không bằng anh đi theo em, anh tuyệt đối thương anh hơn anh em."

Tịch Dạng rũ mắt nhìn lòng bàn tay của mình, cậu đã từng muốn ở trước mặt người nhà họ Phong giả bộ nhu nhược, sắm vai một omega tay trói gà không chặt, mỗi lần đối mặt với ánh mắt dính dính của Phong Chiêu cậu đều phải chịu đựng, thẳng đến thật lâu sau mới giải quyết đối phương.

Nhưng lần này thì khác, Tịch Dạng nghĩ thầm, dù sao Phong Diệc đã sớm biết mình là người như thế nào rồi.

Vì thế một giây sau, Tịch Dạng không hề áp lực giơ tay kéo tóc rối của Phong Chiêu, sau đó trước khi người còn chưa kịp phản ứng, một quyền hung hăng nện vào sống mũi đối phương.

"Ngao - - " Phong Chiêu che mũi, đau trực tiếp ngã xuống đất.

Tịch Dạng nhéo ngón tay, đứng dậy vòng qua sô pha ngồi xổm bên cạnh Phong Chiêu, máu mũi đã theo mặt đối phương chảy xuống, mà một quyền kia lại làm cho người nằm trên mặt đất trắng mắt.

"Anh ấy thích tôi". Tịch Dạng nhìn hắn lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, khóa cửa vang lên một tiếng, Tịch Dạng ngước mắt lên nhìn Phong Diệc đang tiến vào.

Nhìn thấy Phong Diệc, Tịch Dạng lập tức đứng lên, theo bản năng giấu tay ra sau.

Phong Diệc biết cậu là người như thế nào là một chuyện.

Để cho đối phương thấy cậu đánh người lại là một chuyện khác.

Sống hai đời cậu còn chưa từng đánh ai ở trước mặt Phong Diệc, Tịch Dạng có chút chột dạ cũng không dám lập tức mở miệng gọi Phong Diệc, dù sao trước đây tuy rằng cậu không có ôn nhu săn sóc như bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng không bạo lực như vậy.

Nếu vì chuyện này mà Phong Diệc càng chán ghét cậu thì làm sao bây giờ?

Trong đầu Tịch Dạng rối loạn, giống như một đứa trẻ làm sai đứng tại chỗ, có chút luống cuống xoa xoa mấy ngón tay trắng mịn sau lưng.

Căn bản không ý thức được hậu quả đánh em trai người ta có thể so với để Phong Diệc bắt gặp hiện trường đánh người còn nghiêm trọng hơn.

Phong Chiêu nằm trên mặt đất, qua gần hai phút rốt cuộc cũng được thần chí của mình trở về, hắn thống khổ hừ một tiếng, tiện đà yếu ớt vươn tay về phía Phong Diệc đã đóng cửa đi tới.

"Anh".

Phong Diệc nhìn mặt hắn đầy máu, ngồi xổm xuống đỡ người dậy, "Thế nào?"

"Đau đầu, có thể bị gãy sống mũi." Phong Chiêu bịt mũi mơ hồ nói.

"Hoà hoãn trước". Phong Diệc buông hắn ra, chuẩn bị lên bàn trà rút khăn giấy cho Phong Chiêu. Tịch Dạng đưa hộp khăn giấy cho anh trước, nhỏ giọng nói: "Không gãy, em giữ sức."

Phong Diệc liếc cậu một cái, sau đó rút ra một xấp khăn giấy nhét vào trong tay Phong Chiêu.

Một lát sau, Phong Chiêu rốt cuộc bình tĩnh lại, sau khi hắn nhớ tới lúc trước mình đã xảy ra chuyện gì với Tịch Dạng, nhất thời sắc mặt cứng đờ, ác nhân cáo trạng trước, "Anh, omega anh cưới vào cửa này một chút cũng không biết kiềm chế, cậu ta thừa dịp anh không ở đây, cố ý câu dẫn em, em từ chối thì cậu ta động thủ!"

Lúc nói chuyện, căn bản không nghĩ tới một Alpha bị một omega đánh chảy máu mũi là chuyện mất mặt cỡ nào.