Hỏi xong Đại Trạch lại có chút căm giận, âm thanh không nhịn được đều lớn hơn vài phần, "Sống thì sống, cậu đấy nói với tôi cái gì, cậu có tật xấu hả, có phải còn muốn tôi hô chuẩn bị cho cậu hay không?"
"Cậu thật phiền."
Tịch Dạng nhíu nhíu mày, cúp điện thoại, có chút tức giận ném điện thoại di động lên sô pha, cậu không dám để cho tổ chức biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì, chỉ có thể mang theo kích động bí ẩn đường hoàng khoe khoang tiến triển với bọn họ.
Nhưng rõ ràng Đại Trạch không muốn nghe về những tiến bộ mà cậu đã đạt được.
Qua hai ba phút, cơn tức của Tịch Dạng đã bớt đi một chút, cậu lại nhặt điện thoại lên đặt lên bàn, sau đó sửa sang lại sô pha, tiếp tục tính toán trước đó.
Tịch Dạng dạo qua một vòng trong phòng khách, sau đó lần lượt chuyển tới phòng chiếu phim và phòng tập thể thao, lúc đi ngang qua thư phòng, bước chân của cậu dừng lại một chút, cuối cùng giống như phòng ngủ không dám tự ý chủ trương bước vào bên trong.
Căn nhà không lớn, Tịch Dạng nhanh chóng xem hết từng chỗ, sau đó có chút run rẩy ngồi trở lại sô pha.
Nơi này bất kể là diện tích hay là trang trí, hiển nhiên chỉ thích hợp cho một người độc thân ở.
Mà Phong Diệc bán đi ngôi nhà cũ của bọn họ, tới đây, càng làm cho Tịch Dạng hiểu được quyết tâm không cần mình của đối phương.
Tịch Dạng rũ mắt, buồn bực không lên tiếng ôm gối nằm xuống sô pha.
Rõ ràng cậu không phải là người nhạy cảm, nhưng luôn dễ dàng chán nản trước chuyện của Phong Diệc.
Có thể bởi vì không hề có sức mạnh.
Tịch Dạng mở to hai mắt, từng chút từng chút gãi lưng sô pha, đối với bất kỳ một người bình thường nào mà nói, những chuyện cậu làm quả thật vĩnh viễn không thể được tha thứ.
Điều này trở lại vấn đề ban đầu, cậu... nên làm gì bây giờ?
Tịch Dạng giống như rơi vào một con đường mê chướng không biết gì về phía trước, cậu chỉ có thể lỗ mãng đi về phía trước, kết cục như thế nào, toàn bộ quyết định bởi Phong Diệc.
Cho nên bất luận xảy ra chuyện gì, cậu chỉ cần không buông tay là được rồi.
Tịch Dạng đột nhiên nghĩ thông suốt, ỷ vào chút yêu thích còn sót lại của Phong Diệc, điều duy nhất cậu phải làm chính là nắm chặt Phong Diệc, trừ phi chính mình tử vong.
Vừa nghĩ thông suốt điểm này, di động của Tịch Dạng lại ong ong rung lên.
Lần này là điện thoại của mẹ nuôi Lâm Chỉ Lan.
"Tiểu Dạng, buổi sáng mẹ vừa cùng lão Tịch đi thăm con, phát hiện con không ở nhà, hai ngày nay thế nào?"
"Con đang ở nhà Phong Diệc". Tịch Dạng khắc chế lại không lộ vẻ gì khoe khoang lần nữa nói: "Con ở chung với anh ấy."
Lâm Chỉ Lan ngẩn người, qua vài giây mới nói: "Vậy cậu t không có bắt nạt con chứ?"
"Không có." Tịch Dạng trả lời.
"Vậy là tốt rồi". Lâm Chỉ Lan đáp một câu, tựa hồ không còn lời nào để nói, dừng một hồi rốt cuộc lại hỏi: "Tiểu Dạng nầy, Phong Diệc bên kia có thiếu đồ hay không, con còn cần cái gì sao? Mẹ bảo lão Tịch đưa tới cho con."
Tịch Dạng không khách khí với bà, nói thẳng: "Con muốn quần áo và sách của con."
Tiếp điện thoại xong đại khái qua hai giờ, chuông cửa vang lên, Tịch Dạng tưởng là vợ chồng Tịch Sách đưa đồ tới cho cậu nên trực tiếp mở cửa.
"ồ... "Cạnh cửa vang lên một tiếng huýt sáo ngả ngớn, "Đây là chị dâu mới của tôi phải không?"
Trên mặt Tịch Dạng không có biểu tình gì nhìn thang niên bên ngoài mặc trang phục hip hop, tóc hơi xanh, trên lỗ tai đeo một viên kim cương xanh, đang nhướng mày nhìn chằm chằm mình.
Nếu như không phải khuôn mặt có vài phần tương tự Phong Diệc kia, chỉ sợ không ai nghĩ tới đây là em trai Phong Diệc.
Ruột thịt.
"Chào chị dâu". Thanh niên phất phất tay, cười híp mắt nói: "Em tên Phong Chiêu, Phong Diệc là anh trai em, nghe nói anh trai em kết hôn, em ở nước ngoài không về, hôm nay đặc biệt tới xem."
Nói chuyện, Phong Chiêu chen chúc vào phòng.
"Anh!" Hắn hô một tiếng.
Tịch Dạng đóng cửa lại, đi theo sau hắn hờ hững nói: "Anh cậu không có ở đây, đi làm rồi."
Phong Chiêu quay đầu lại cười nói: "Em còn tưởng rằng anh em cưới được người vợ xinh đẹp như vậy sẽ vui đến quên cả trời đất, từ nay về sau quân vương không lâm triều nữa."
Tịch Dạng không đón tiếp hắn, tự mình ngồi xuống sô pha.
Phong Chiêu lại dựa lưng vào sô pha, cúi đầu ngửi cổ Tịch Dạng, "Anh trai em đã hoàn toàn đánh dấu anh, đáng tiếc, một mỹ nhân như vậy, bẩn rồi."